Thứ Bảy, 23 tháng 10, 2010

Từ chỗ tôi ngồi

Tác giả: Laura Knight-Jadczyk
Nguồn: The Dot Connector Magazine (Tạp Chí Nối Điểm Thành Hình) số 10

Cùng lúc số thứ 10 của tạp chí The Dot Connector chuẩn bị được in, có vẻ như hành tinh của chúng ta đang đối mặt với một trong những thử thách lớn nhất mà nền văn minh của chúng ta từng biết đến. Ngoài ảnh hưởng của lượng dầu độc hại khổng lồ đang gây ô nhiễm các đại dương của chúng ta còn có những khí độc chết người đang được thải vào khí quyển với nồng độ từ 4000 đến 1 triệu lần (tùy theo từng chuyên gia) nồng độ được coi là an toàn cho con người. Đấy là chưa kể đến những chất phân tán dầu độc hại và bất hợp pháp đang được dùng bởi BP mà cuối cùng sẽ thấm vào nguồn nước ngầm. Rất nhiều người – có lẽ hàng triệu – có nhiều khả năng sẽ bị ốm nặng vì những chất độc này; không biết bao nhiêu có thể sẽ qua đời...


Nhiều chuyên gia đã dự đoán mưa độc sẽ rơi xuống đầu hàng triệu người ở Hoa Kỳ do gió thổi lên và đưa các chất độc xa về phía bắc. Những người khác dự đoán toàn bộ Bắc Đại Tây Dương sẽ trở thành biển chết, có thể còn ảnh hưởng dòng hải lưu đang giữ cho tây bắc châu Âu được ấm áp, và mang lại một kỷ băng hà mới. Rồi lại có mối lo ngại về nguy cơ bùng nổ của khí methane có thể tạo ra một cơn sóng thần đủ sức huỷ diệt tất cả sự sống trong vùng Vịnh. Đấy là mới liệt kê sơ bộ. Thậm chí nếu chỉ 10% những tình huống đó xảy ra, cuộc sống như chúng ta biết sẽ không bao giờ còn như cũ nữa.

Quan sát thảm họa ấy từ xa và đợi đến khi các ảnh hưởng của nó trở nên rõ ràng, tôi biết là tất cả chúng ta đều đang cảm thấy hơi choáng váng một chút với những gì đang xảy ra. Đây thực sự là một thời gian đầy nguy hiểm để sống trên Trái Đất này. Thế nhưng ngay cả trong những lúc tồi tệ nhất, vẫn có thể có hy vọng, và hy vọng là điều tôi muốn mang đến cho các bạn.

Những người trong số các bạn quen thuộc với thí nghiệm giao cảm của tôi, The Cassiopaean Experiment, một cuộc phối ngẫu giữa khoa học và tâm linh, biết rằng gần đây C nói rằng chúng ta còn rất ít thời gian. Dựa trên những gì chúng ta quan sát được về thay đổi khí hậu và những ảnh hưởng của giếng dầu phun của BP lên Florida, một cơn “siêu bão toàn cầu” như mô tả trong phim The Day After Tomorrow không còn là một ý tưởng điên rồ nữa. Nó có thể xảy ra vào mùa đông tới, hay mùa đông sau nữa; chúng ta không biết được.

Cái chúng ta biết là về mặt kinh tế, năm tới đây – hay lâu hơn nữa – sẽ là khó khăn. Hàng triệu người đã mất việc, nhưng ngay cả con số đó có nhiều khả năng còn trở nên tồi tệ hơn nữa. Giá thực phẩm chắc chắn sẽ tăng vọt lên trời do những vụ mùa thất bát ở khắp mọi nơi. Một cuộc cách mạng đang đến gần. Cuộc sống bên bờ Vịnh Mexico chẳng bao lâu sẽ không còn trụ được nữa.

Tôi nghĩ không một người bình thường nào trên hành tinh này lại không đồng ý rằng họ muốn một cuộc sống tốt đẹp hơn cho bản thân và con cái họ; và hầu hết trong số họ sẽ thêm vào rằng họ đã không làm được điều đó từ rất lâu rồi. Ngoại trừ một thiểu số rất nhỏ những kẻ bệnh hoạn tâm lý, không ai muốn thấy đau khổ, bệnh tật, chết chóc trong bất cứ hoàn cảnh nào. Vậy thì chúng ta phải hỏi: nếu những thứ đó bị mọi người căm ghét đến như vậy, tại sao chúng vẫn phổ biến trên hành tinh của chúng ta?