Thứ Bảy, 23 tháng 10, 2010

Từ chỗ tôi ngồi

Tác giả: Laura Knight-Jadczyk
Nguồn: The Dot Connector Magazine (Tạp Chí Nối Điểm Thành Hình) số 10

Cùng lúc số thứ 10 của tạp chí The Dot Connector chuẩn bị được in, có vẻ như hành tinh của chúng ta đang đối mặt với một trong những thử thách lớn nhất mà nền văn minh của chúng ta từng biết đến. Ngoài ảnh hưởng của lượng dầu độc hại khổng lồ đang gây ô nhiễm các đại dương của chúng ta còn có những khí độc chết người đang được thải vào khí quyển với nồng độ từ 4000 đến 1 triệu lần (tùy theo từng chuyên gia) nồng độ được coi là an toàn cho con người. Đấy là chưa kể đến những chất phân tán dầu độc hại và bất hợp pháp đang được dùng bởi BP mà cuối cùng sẽ thấm vào nguồn nước ngầm. Rất nhiều người – có lẽ hàng triệu – có nhiều khả năng sẽ bị ốm nặng vì những chất độc này; không biết bao nhiêu có thể sẽ qua đời...


Nhiều chuyên gia đã dự đoán mưa độc sẽ rơi xuống đầu hàng triệu người ở Hoa Kỳ do gió thổi lên và đưa các chất độc xa về phía bắc. Những người khác dự đoán toàn bộ Bắc Đại Tây Dương sẽ trở thành biển chết, có thể còn ảnh hưởng dòng hải lưu đang giữ cho tây bắc châu Âu được ấm áp, và mang lại một kỷ băng hà mới. Rồi lại có mối lo ngại về nguy cơ bùng nổ của khí methane có thể tạo ra một cơn sóng thần đủ sức huỷ diệt tất cả sự sống trong vùng Vịnh. Đấy là mới liệt kê sơ bộ. Thậm chí nếu chỉ 10% những tình huống đó xảy ra, cuộc sống như chúng ta biết sẽ không bao giờ còn như cũ nữa.

Quan sát thảm họa ấy từ xa và đợi đến khi các ảnh hưởng của nó trở nên rõ ràng, tôi biết là tất cả chúng ta đều đang cảm thấy hơi choáng váng một chút với những gì đang xảy ra. Đây thực sự là một thời gian đầy nguy hiểm để sống trên Trái Đất này. Thế nhưng ngay cả trong những lúc tồi tệ nhất, vẫn có thể có hy vọng, và hy vọng là điều tôi muốn mang đến cho các bạn.

Những người trong số các bạn quen thuộc với thí nghiệm giao cảm của tôi, The Cassiopaean Experiment, một cuộc phối ngẫu giữa khoa học và tâm linh, biết rằng gần đây C nói rằng chúng ta còn rất ít thời gian. Dựa trên những gì chúng ta quan sát được về thay đổi khí hậu và những ảnh hưởng của giếng dầu phun của BP lên Florida, một cơn “siêu bão toàn cầu” như mô tả trong phim The Day After Tomorrow không còn là một ý tưởng điên rồ nữa. Nó có thể xảy ra vào mùa đông tới, hay mùa đông sau nữa; chúng ta không biết được.

Cái chúng ta biết là về mặt kinh tế, năm tới đây – hay lâu hơn nữa – sẽ là khó khăn. Hàng triệu người đã mất việc, nhưng ngay cả con số đó có nhiều khả năng còn trở nên tồi tệ hơn nữa. Giá thực phẩm chắc chắn sẽ tăng vọt lên trời do những vụ mùa thất bát ở khắp mọi nơi. Một cuộc cách mạng đang đến gần. Cuộc sống bên bờ Vịnh Mexico chẳng bao lâu sẽ không còn trụ được nữa.

Tôi nghĩ không một người bình thường nào trên hành tinh này lại không đồng ý rằng họ muốn một cuộc sống tốt đẹp hơn cho bản thân và con cái họ; và hầu hết trong số họ sẽ thêm vào rằng họ đã không làm được điều đó từ rất lâu rồi. Ngoại trừ một thiểu số rất nhỏ những kẻ bệnh hoạn tâm lý, không ai muốn thấy đau khổ, bệnh tật, chết chóc trong bất cứ hoàn cảnh nào. Vậy thì chúng ta phải hỏi: nếu những thứ đó bị mọi người căm ghét đến như vậy, tại sao chúng vẫn phổ biến trên hành tinh của chúng ta?

Vấn đề, như tôi thấy, có hai phần.

Đầu tiên, chúng ta, với tư cách một tập thể, đã cho phép những cá nhân bệnh hoạn ngoi lên chóp và chiếm lấy hành tinh của chúng ta, và bây giờ những kẻ doanh nghiệp tư bản ấy đã làm một việc tai hại đến mức chúng không thể sửa chữa được nữa.

Thứ hai, chúng ta đã rũ bỏ trách nhiệm và khả năng phản ứng của chúng ta. Chúng ta đã trao quyền lực của chúng ta cho những hệ thống bệnh hoạn, từ chính quyền cho đến nền giáo dục cho đến hệ thống tôn giáo.

Những người tuyên bố rằng "tất cả những gì bạn cần là tình yêu” hay "bạn tự tạo ra hiện thực cho bản thân từ những gì bạn tập trung vào, vì vậy, đừng chú ý gì đến kẻ đứng đằng sau tấm rèm” đã làm hại tất cả chúng ta – bao gồm cả hành tinh của chúng ta.

Bạn thấy đấy, trái với những luận thuyết như là triết lý của The Secret (Bí Mật) hay những trào lưu tương tự khác, dấu hiệu của một nền tảng tâm linh ở mức cao trong thế giới của chúng ta hầu như không tồn tại. Trái lại, kể từ khi trào lưu Thời Đại Mới (New Age) ra đời, cùng với sự trỗi dậy của trào lưu Thiên chúa Chính thống (Christian Fundamentalism) tại Hoa Kỳ, mọi thứ đã trở nên tồi tệ hơn rất nhiều.

Cứ nghĩ thử xem: Cầu nguyện, suy nghĩ tích cực và tập trung vào điều tốt, như vẫn được rao giảng bởi các tôn giáo chính thống, có vẻ không cải thiện tình hình thế giới là mấy vào những lúc mà chắc chắn là gần như tất cả mọi người đều cầu nguyện cùng một điều. Trước Đại chiến Thế giới II, gần như tất cả mọi người trên hành tinh này đều cầu nguyện đến các thánh thần của họ để cho cái điều khủng khiếp ấy không xảy ra một lần nữa. Ký ức về Đại chiến Thế giới I vẫn còn rõ ràng trong tâm trí họ. Họ nhớ lại sự chém giết khủng khiếp và thề: Không một lần nữa! Cuối cùng, sau những lời cầu nguyện thống thiết nhất trong ký ức nhân loại, gần một phần ba thế giới bị tàn phá và sáu mươi lăm triệu người chết. Có phải chúng ta nên coi đấy là câu trả lời của Chúa cho những lời cầu nguyện? Rõ ràng nó không cho chúng ta nhiều hy vọng về “sức mạnh của suy nghĩ tích cực” đối với tình hình hiện tại của chúng ta.

Những câu hỏi về việc bằng cách nào niềm tin có thể quyết định hiện thực của chúng ta là một trong những vấn đề quan trọng nhất trong tất cả các nghiên cứu về ý thức. Mặc dù vậy, khoa học đã bỏ qua vấn đề ấy và tôn giáo chỉ muốn chúng ta tin và cầu nguyện hay "củng cố những suy nghĩ tích cực”. Thái độ này là bức rèm che giấu cho sự bệnh hoạn trong xã hội của chúng ta từ bao lâu nay. Tôn giáo đã mang đến những hy vọng và niềm tin giả tạo về hoàn cảnh khốn cùng của nhân loại và khoa học đã tránh xa khỏi câu hỏi: thực sự làm người nghĩa là thế nào. Chúng ta vẫn đứng chơi vơi tự hỏi: Làm người thực sự nghĩa là thế nào? Tại sao thế giới lại rơi vào tình trạng như hiện nay? Tại sao lại có điều ác? Có phải lối sống của chúng ta là tốt nhất trong mọi cách có thể không? Hiện thực của những thế giới cao hơn là gì? Và điều quan trọng nhất, có thể làm gì để cải thiện bản thân chúng ta, nhân loại và thế giới của chúng ta?

Chúng ta có thể dễ dàng quan sát trong thảm họa dầu Vùng Vịnh gần đây rằng khoa học, trong khi phục vụ cho các tập đoàn lớn, đã thất bại thảm hại trong việc giúp chúng ta, nhưng ký ức về những lần trước mà cầu nguyện hay suy nghĩ tích cực chẳng giúp ích gì cũng khiến chúng ta phải dừng bước khi muốn đi theo những lời truyền giảng của tôn giáo. Có vẻ như chúng ta phải chấp nhận thực tế rằng những cố gắng để thay đổi thế giới theo những cách của cả khoa học và tôn giáo đều không có kết quả.

Vâng, có vẻ có những bằng chứng rằng những cá nhân hay nhóm nhỏ có thể tạo ra những thay đổi nhỏ với phạm vi ảnh hưởng nhỏ. Nhưng vì một lý do nào đó, thế giới hiện tại có vẻ như họạt dộng dựa trên những quy tắc hay định luật chưa được truyền bá hay hiểu biết rộng rãi trong quần chúng. Bản chất cơ bản của thế giới vật chất có vẻ như mâu thuẫn với những gì đã được thử cho đến nay. Chúng ta cần một kế hoạch mới.

Chúng ta phải làm gì?

Có lẽ đã đến lúc xem lại lịch sử của chúng ta và tìm cách khám phá cái gì, nếu có thể, là mang lại kết quả? Đó chính là điều tôi vẫn đang làm. Cùng với sự giúp đỡ của C trong khoảng 16 năm qua, tôi thực sự chìm ngập trong một núi những sách vở và tài liệu để tìm kiếm các manh mối. Đã bao giờ nhân loại tạo ra một xã hội và triết lý sống thành công chưa?

Tôi nghĩ là có. Trước thảm họa ở kỷ Clovis 13.000 năm trước. Khi bạn nghiên cứu những tranh vẽ trong hang động ở Tây Âu và nền văn hóa đã tạo ra chúng, bạn thấy rằng rõ ràng có một tôn giáo đem lại sự hài hòa thỏa mãn cho những dân tộc ở đó đến nỗi họ sống ổn định trong hơn 25.000 năm! Công việc gần đây của tôi phần lớn là lần theo dấu những gì được truyền lại từ các dòng paganism, shamanism cho đến tận kỷ Băng Hà và những người vẽ nên các bức tranh trong hang đó, đến tận cội nguồn Bắc Âu, để tìm ra nền tảng nguyên thủy, cơ bản và chung nhất trong tất cả những thứ đó. Cái mà hiện giờ chúng ta gọi là Paganism (Tà giáo) chính là Thiên Chúa Giáo nguyên thủy với những gốc rễ Thiên Chúa thực sự cổ xưa nhất. Và đó là lý do tại sao mọi người vẫn nói Thiên Chúa Giáo có gốc rễ từ paganism. Vâng... điều đó đúng hơn bất cứ ai có thể ngờ! Nền văn hóa vĩ đại ấy kết thúc chỉ vì những thảm họa thiên nhiên thời đó đã phá huỷ mối liên kết và tạo ra những đột biến gen trong cộng đồng khiến cuộc sống của những người bình thường bị đầu độc dần dần. Nó được nhắc đến trong các truyền thuyết với cái tên Sự Sa ngã từ Eden. Nó có thể được lần ra thông qua khảo cổ học, hóa thạch học, xã hội học và di truyền học.

Nhưng tôn giáo cổ đại này có thể là gì? Một lần nữa, với sự giúp đỡ của C và rất nhiều công sức nghiên cứu, tôi đã và đang lắp ghép các mảnh của bức tranh lại với nhau, tái tạo lại Thiên Chúa Giáo nguyên bản. Bạn có thể đọc về nó trên trang web của Fellowship of the Cosmic Mind, Church of Revived PaleoChristianity (Hiệp Hội Tâm Linh Vũ Trụ, Thánh Đường Của Thiên Chúa Giáo Nguyên Thủy Tái Tạo).

Nhưng đấy không phải là điều tôi muốn nói đến ở đây. Điều tôi muốn nói ở đây là làm cách nào để đi từ nơi chúng ta đang đứng đến nơi chúng ta phải đến nếu chúng ta muốn nòi giống loài người được sống sót. Nói một cách ngắn gọn: những người bình thường phải hợp nhất và cùng nhau hành động ở nhiều cấp độ, tìm ra lại ý nghĩa thực sự làm người nghĩa là thế nào, và cùng lúc đó, họ phải loại trừ những cá nhân bệnh hoạn tâm lý chuyên phá hoại bất cứ nhóm hay tổ chức nào mà chúng chui được vào và gây chia rẽ, đấu đá giữa các thành viên. Cách duy nhất tôi thấy để thực hiện điều đó là hành động như một mạng lưới, chứ không phải như một hệ thống thứ bậc.

Cuốn sách The Wisdom of the Crowd (Sự khôn ngoan của đám đông) của James Surowiecki chỉ ra rằng thay vì một vài quan điểm hạn hẹp của một số chuyên gia, nhiều cách nhìn từ nhiều cá nhân với những kiến thức và kinh nghiệm đa dạng có vai trò cốt yếu trong việc đạt đến những quyết định đúng đắn đối với những chủ đề phức tạp. Lấy thông tin từ nhiều người với những kiến thức đa dạng cũng giống như là lấy thông tin từ một lọat những thiết bị đa dạng như kính hiển vi, kính thiên văn, thiết bị siêu âm, cân điện tử, v.v... Dĩ nhiên, ở đây chúng ta không nói về việc thu thập những cách nhìn dựa trên cảm xúc vì chúng có thể dễ dàng bị tác động bởi những cá nhân bệnh hoạn. Thay vào đó, chúng ta nói về những quan sát và đánh giá về hiện thực căn bản chung – những gì là thật, những gì ở ngoài kia. Ngay cả khi chúng ta đồng ý rằng có tồn tại một hiện thực với đúng nghĩa của nó không phụ thuộc vào quan điểm của những người tham gia, không một ai trong chúng ta có đủ khả năng để quan sát, nhận thức và hiểu biết tất cả mọi khía cạnh của nó.

Các bằng chứng chỉ ra rằng tổ tiên cổ đại của chúng ta có một cái nhìn khách quan về thực tại. Nhưng họ có nhiều hơn thế. Họ có sự khôn ngoan về cảm xúc, một điều mà chúng ta, dưới sự ảnh hưởng của các quy phạm xã hội bệnh hoạn, không có và đó là lý do tại sao chúng ta không còn tiến hóa như những con người và thay vào đó đã trở thành những cỗ máy dưới sự thống trị và điều khiển của lũ thái nhân cách.

Con người chỉ có thể tiến hóa nhờ vào các liên kết xã hội. Trong quá trình đấu tranh tiến hóa, con người phải chống lại một 'kẻ thù tự nhiên': môi trường và tất cả những gì trong đó. Tất cả những gì họ có là một bộ não phát triển để bù đắp cho sự kém cỏi trong sức mạnh và sự nhanh nhẹn; và dĩ nhiên, mạng lưới cộng đồng của họ nữa. Nhưng còn một điều nữa. Một điều mà mạng lưới cộng đồng của họ có thể thực hiện vì họ không đánh lẫn nhau; họ không bị chia rẽ bởi những con thú đội lốt người ẩn giữa bọn họ. Đấy là họ có thể 'tạo ra hiện thực của riêng họ'. Và đấy là vì có sự đồng thuận nhất trí; vì họ là những con người đã đạt đến mức phát triển cao nhất có thể của con người, có thể kiểm soát hoàn toàn các trạng thái ý thức của họ. Mỗi cá nhân nắm bắt tất cả tri thức trong cộng đồng. Không có chút xích mích hay khác nhau về hiểu biết nào giữa bọn họ. Những hành động của họ đều được phối hợp nhịp nhàng và hướng về những mục đích chung mà không có sự ép buộc nào bởi vì chúng đều dựa trên một sự hiểu biết chung hoàn toàn giống nhau. Sự hiểu biết chung ấy không chỉ là của một đám người đi theo quan điểm của một 'người cầm đầu', đấy thực sự là một nhóm người ở cùng một mức độ nhận thức và hiểu biết và vì vậy những gì là THẬT được thấy và hiểu bởi tất cả. Họ có Tri Thức!

Nhưng xã hội vườn địa đàng này đã kết thúc. Hai nhà thiên văn học Victor Clube và Bill Napier phát triển một lý thuyết trong cuốn sách The Cosmic Serpent (Con Rắn Vũ Trụ) rằng đấy là do sự phân rã của một sao chổi khổng lồ trong hệ mặt trời của chúng ta, và nhà vật lý học Richard Firestone, nhà địa chất học Allen West cùng Simon Warwick-Smith đã mô tả những chi tiết kinh khiếp của sự kiện đó trong cuốn sách The Cycle of Cosmic Catastrophes (Chu Kỳ Của Các Thảm Họa Vũ Trụ). Có rất nhiều bằng chứng khoa học ủng hộ cho những ý tưởng này và chúng thực sự cũng khớp với các huyền thoại và truyền thuyết trên khắp thế giới. Chúng còn được củng cố bởi một lượng lớn những tài liệu giao cảm, bao gồm cả những cuộc trò chuyện của bản thân tôi với Cassiopaean.

Ngày nay, chúng ta không phải chống lại thế giới tự nhiên theo cùng một cách như các tổ tiên cổ đại của chúng ta, mặc dù chúng ta thực sự cũng có một đối thủ đáng nể. Những người bình thường hiện nay phải chống lại một nền văn hóa đã từ từ bị xâm nhập và thống trị bởi những cá nhân bệnh hoạn tâm lý ngoi lên vai trò lãnh đạo từ 13.000 năm trước. Có thể còn có nhiều đột biến gen xảy ra lúc đó được chỉ ra bởi các bằng chứng khảo cổ học cũng như lịch sử. Điều đã xảy ra từ đó đến nay là thế giới bên ngoài của chúng ta đã bị chúng làm biến dạng, sử dụng chính năng lượng của chúng ta để thực hiện điều đó – bắt đầu là những tôn giáo đơn thần thái nhân cách của chúng, phát minh ra trong những thời điểm khó khăn trên toàn cầu. Nó cũng đại diện cho một trạng thái bệnh hoạn trong chúng ta: việc chúng ta không có khả năng nhìn ra sự bệnh hoạn ở những cá nhân bề ngoài giống chúng ta. Sự hợp nhất mục đích, khả năng nhìn nhận hiện thực một cách khách quan của chúng ta đã bị phá vỡ. Khả năng tiếp nhận 'vương quốc của Chúa', năng lượng sáng tạo của Vũ Trụ, trong chúng ta đã bị lái vào mục đích bệnh hoạn.

Việc con người không có khả năng nhìn nhận điều này dẫn đến việc thế giới bên trong của chúng ta, tiếp nhận vào từ bên ngoài thông qua quá trình đồng nhất hóa với những chuẩn mực xã hội bệnh hoạn, đã trở thành một 'sức mạnh độc lập' mà khi chiếu ra, tạo ra hiện thực bên ngoài của chúng ta. Rốt cuộc thì chính những người bình thường chứ không phải những cá nhân bệnh hoạn là những người có khả năng 'sáng tạo hiện thực của mình' khi hành động như một tập thể. Những cá nhân bệnh hoạn chỉ cần tác động để chúng ta tin rằng một số thứ là đúng đắn hay bình thường, và rồi chúng ta hành động theo sự giật dây của chúng.

Hiện thực bên ngoài này có ảnh hưởng mạnh mẽ lên sự hình thành tính cách và mục đích các họat động sáng tạo của chúng ta đến nỗi nó đã trở thành một thế lực độc lập và chúng ta đang chứng kiến sức mạnh của nó trong những sự tàn phá và hỗn loạn trên hành tinh của chúng ta, và chúng ta đang bị buộc phải thích nghi. Hoặc là chúng ta cũng trở nên bệnh hoạn hoàn toàn, khi đó sẽ không có stress khi sống trong một hiện thực tối tăm, địa ngục – nhưng cũng không có chút tình yêu và hy vọng nào. Hoặc là chúng ta quay trở về cội nguồn, áp dụng những tri thức về đối thủ mới mà chúng ta mới thu thập được. Nó sẽ giúp chúng ta xây dựng lại xã hội và quan hệ giữa người với người và sống qua được những biến đổi lớn lao đang chờ đợi chúng ta.

Tin cậy người khác có vẻ là một chiến lược tiến hóa đã giúp ích cho con người bình thường trong một thời gian dài – nhưng đó là ở trong một thế giới mà mọi người đều đáng tin cậy. Bây giờ chúng ta đang sống trong một thế giới khác. Những kẻ lừa đảo trong thế giới của chúng ta đã phát triển những cách hiệu quả để khiến chúng ta tin chúng, ngay cả khi chúng lừa dối. Thông thường chúng ta chỉ có trạng thái stress thường trực để báo cho chúng ta biết rằng chúng ta đang ở trong nguy hiểm. Nhưng mặc dù vậy, để hoàn thành bất cứ điều gì, để đi từ chỗ chúng ta đang ở hiện tại đến chỗ chúng ta phải đến để gỡ rối mớ bòng bong này, chúng ta phải tin cậy. Và để biết ai có thể tin được, chúng ta cần dựa vào một mạng lưới rất nhiều người cùng quan sát.

Về cơ bản mà nói, chúng ta phải tự thoát ra khỏi chỗ này bằng cách đảo ngược lại quá trình đang diễn ra: chúng ta phải tạo ra một thế giới mới bên trong bất chấp những sự đối nghịch từ thế giới bên ngoài (cái thế giới mà chúng ta đã giúp tạo ra bằng cách tin những lời dối trá của những con thú đội lốt người bệnh hoạn), và rồi trở nên đủ mạnh để thay đổi thế giới bên ngoài. Nhưng đây không phải là một đề xuất kiểu "bạn tự sáng tạo ra hiện thực của riêng mình bằng cách chỉ suy nghĩ những ý nghĩ tốt đẹp”. Nó phải là lựa chọn của đa số nhân loại! Lý do tại sao những cố gắng của những nhóm nhỏ không có kết quả là vì họ chống lại lựa chọn của đa số. Thêm nữa, chúng ta cũng không được phép bỏ qua điều ác; ngược lại, chúng ta phải thu thập tri thức về điều ác để có thể tránh khỏi nó, để chắc chắn rằng những lựa chọn của chúng ta sẽ hướng tới điều tốt lành.

Cá nhân có khả năng sáng tạo phải tạo ra và phát triển những chuẩn mực của mình vượt ra ngoài những chuẩn mực bệnh hoạn trong thế giới bên ngoài đồng thời nhận thức rõ ràng những gì là bệnh hoạn, học cách nhận biết và loại trừ nó. Điều này nghĩa là, nói một cách vắn tắt, phải kết nối được với cái bản ngã cao hơn trong mỗi người để nó dẫn dắt và điều khiển sự sáng tạo của họ, ngay cả khi nó đi ngược lại cái tôi thấp hèn. Bạn phải học cách làm những gì đúng và tốt ngay cả khi nó đi ngược lại những gì cái tôi của bạn muốn. Điều quan trọng ở đây là cả nhóm người phải đi từ đây đến đó – đây nghĩa là cái tôi giả tạo được tạo ra trong chúng ta bởi thế giới bệnh hoạn bên ngoài; đó nghĩa là kết nối với cái bản ngã cao hơn – bằng cách loại trừ những gì là bệnh hoạn.

Một lần nữa, đây phải là một nỗ lực của đa số: những người trung thực và chân thành phải đoàn kết lại và lấy Sự Thật là mục đích – Sự Thật dưới tất cả các dạng biểu hiện của nó, dù là tốt hay xấu, thiện hay ác. Chúng ta không thể tiếp tục coi những người bình thường khác là kẻ địch, ngay cả khi họ vẫn chìm đắm trong những sự dối trá bệnh hoạn, mà phải chỉ rõ những thứ bệnh hoạn, thối nát đã đưa họ vào tình trạng đó, và rồi loại trừ nó và giúp những người đồng loại của chúng ta phục hồi. Loài người trước hết phải tỉnh khỏi cơn mê, và sau đó phải đoàn kết lại để có thể thực hiện một cách nhanh chóng và có hiệu quả những gì cần làm để cải thiện tình hình nếu có thể, và thoát ra khỏi cơn ác mộng mà lũ thái nhân cách đã tạo ra trên hành tinh của chúng ta.

Như đã nói ở trên, có vẻ như tôn giáo cổ đại là một mạng lưới những con người cùng đi về một hướng. Nhưng để một mạng lưới có thể đi về một hướng chứ không phải rơi vào tình trạng hỗn loạn, phải có một người hướng đạo. Những tổ tiên của chúng ta có các pháp sư shaman, những người đi giữa hai thế giới trần và âm, để dạy họ cái gì là thật và cái gì là giả. Vâng, tôi biết, người ta vẫn bảo bây giờ chúng ta có khoa học và tôn giáo làm nhiệm vụ đó cho chúng ta, nhưng chúng ta có thể thấy rõ là chúng đang dẫn chúng ta đến bờ vực thẳm. Chúng ta phải nhìn nhận sự thật khắc nghiệt này và giải quyết nó mặc dù chúng ta có gắn bó về tình cảm với những cái gọi là "truyền thống” của chúng ta đến đâu đi nữa. Có những truyền thống cổ xưa hơn và có ích hơn nhiều mà chúng ta cần khám phá và khôi phục lại.

Có vẻ như trong mọi họat động xã hội thực sự có ý nghĩa tiến hóa, có những người đi tiên phong và có những người khác giúp đỡ và 'củng cố nơi hậu phương' cho những người đi tiên phong. Một khi phương hướng được xác định và đạt đến được đích cuối cùng, những người giúp đỡ đó không chỉ được hưởng lợi ích từ những cố gắng của người đi tiên phong, họ còn có nhiệm vụ sắp xếp và ổn định môi trường mới. Vì vậy, tất cả mọi người đều có vai trò của mình và nếu mạng lưới gắn bó chặt chẽ, tất cả bọn họ đều đạt đến đích cùng nhau.

Câu hỏi lớn ở đây là: làm thế nào để đạt được điều đó một cách hiệu quả? Nói một cách khác, tìm được một cách thực sự có tác dụng. Một cái gì đó thực sự đưa tất cả mọi người đến cùng một hiểu biết, đi theo cùng một hướng đến Sự Thật... và câu trả lời mà tôi thấy là đi theo lối ra duy nhất mà C đã chỉ ra: thực tập một phương pháp mà trước hết sẽ giúp nhanh chóng loại bỏ những chương trình, những bế tắc tình cảm từ quá khứ đang ngăn trở mọi người liên kết với nhau có hiệu quả, nhìn thấu một cách có hiệu quả, và nhận thức sáng suốt. Đó là chương trình Éiriú Eolas mà tôi đã phát triển với sự giúp đỡ của C. Không, tôi không muốn thu lợi nhuận từ nó; bạn có thể xem tất cả chương trình miễn phí trên trang web EE. Ngay bây giờ, hàng trăm, nếu không muốn nói là hàng ngàn người đang tập luyện nó và có những kết quả đáng kinh ngạc.

Tôi còn thành lập một tổ chức chính thức nhằm mục đích bảo vệ các họat động của chúng ta chống lại những phần tử bệnh hoạn tâm lý: Fellowship of the Cosmic Mind (Hiệp hội Tâm linh Vũ trụ). Bạn có thể trở thành một thành viên và gia nhập hàng ngàn người khác đang cùng làm việc để làm trong sạch bản thân họ và thay đổi thế giới của chúng ta.

Vậy việc đầu tiên cần làm là: làm trong sạch bản thân. Việc thứ hai là làm việc. Nhưng điều đó chỉ có thể đến từ sự đồng lòng nhất trí của những cá nhân đã trong sạch và có khả năng nhìn nhận hiện thực một cách khách quan nhất. Mỗi tình huống một khác. Các bài tập thở cùng với bài thiền và cầu nguyện của chương trình EE sẽ giúp bạn nhanh chóng đạt được trạng thái nhận thức cần thiết để có thể thấy cái không thấy và biết phải làm gì để phối hợp cùng những người khác. Bởi vì rối cuộc, chỉ có việc làm là có ý nghĩa.

Những ai có thể hoàn thành được nhiệm vụ xây dựng lại các mối liên kết xã hội dựa trên nhận thức về bệnh hoạn tâm lý sẽ phát triển lên một tầng cao mới. Những ai không phát triển sẽ bị diệt vong.

Thực tế mà nói, ngay cả khi không có thảm họa nào từ bên ngoài xảy đến, bất cứ ai với hai nơron thần kinh cũng có thể thấy chúng ta đang tiến thẳng đến 'cuộc chiến giữa các nền văn minh', mặc dù nó không phải như đài báo vẫn tuyên truyền. Đó là cuộc chiến giữa những người bình thường chống lại những kẻ bệnh hoạn, và ngay lúc này, chúng đang có tất cả các tài nguyên (dĩ nhiên là kiếm được một cách bất chính). Ngay cả tình huống nhẹ nhàng nhất trong tương lai cũng không dễ chịu lắm khi hình dung: chiến tranh, nạn đói, thay đổi khí hậu.

Hoàn cảnh của chúng ta nguy ngập đến mức nếu chúng ta không có những biện pháp phi thường ngay bây giờ, sẽ không còn hy vọng gì nữa; chúng ta sẽ tan biến vào Cuộc Tuyệt Chủng Lớn Lần Thứ 6. Tuy vậy, nếu chúng ta thực sự muốn ra khỏi được vũng lầy này, thực sự muốn loại trừ những kẻ thái nhân cách và những cá nhân bệnh hoạn khác khỏi cộng đồng của chúng ta, và nếu chúng ta thực sự nhận biết chúng ta đang phải chống lại một thế lực như thế nào, chúng ta có thể giải quyết những bất đồng giữa những con người bình thường chỉ muốn một cuộc sống tốt cho bản thân và con cái, chia sẻ những nghiên cứu cho thấy chúng ta có cùng một cội nguồn, và trở về với cội nguồn đó!

Chỉ có kết quả là có ý nghĩa, và chúng ta rất cần đạt được những kết quả đó, nếu không nhân loại sẽ diệt vong. Mọi người vì một người, và một người vì mọi người.

Đó là những gì tôi thấy, từ chỗ tôi ngồi.

Laura Knight-Jadczyk là một huyền nhân, một nhà sử học và tác giả của 13 cuốn sách và nhiều bài báo xuất bản trên giấy và đăng trên Internet. Bà là người sáng lập trang tin tức Sott.net và là nguồn cảm hứng cho thí nghiệm Cassiopaean (Cassiopaean Experiment) và chương trình giảm stress và phục hồi sức khỏe Éiriú Eolas. Bà đang sống tại Pháp với chồng bà, nhà vật lý học, toán học người Ba Lan Arkadiuz Jadczyk, bốn đứa con, và một số thành viên gia đình khác cùng bảy con chó và một con mèo.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.