Sự thật và những dối trá về năm 2012 và những biến đổi toàn cầu
Tác giả: Laura Knight-Jadczyk
Nguồn: Riding the Wave: The Truth and Lies About 2012 and Global Transformation
Lời giới thiệu
Chương 1 - Cưỡi Con Sóng
Lời giới thiệu
Cuốn sách này có một lịch sử dài. Kể từ khi phần đầu của loạt bài viết được biết đến dưới cái tên “Con Sóng” xuất hiện trên Internet (www.cassiopaea.org) vào cuối tháng 3 hay đầu tháng 4 năm 2000, các độc giả đã tới tấp yêu cầu tôi đưa tài liệu này ra dưới dạng sách. Thêm vào đó, kể từ khi tôi bắt đầu đăng Con Sóng, đã có một loạt những vụ tấn công đến mức không thể tin nổi lên cá nhân chúng tôi, con cái, bạn bè và các cộng sự của chúng tôi, và thậm chí cả các thành viên trong nhóm thảo luận trên Internet của chúng tôi. Lúc đó tôi không biết rằng chỉ có chia sẻ các trải nghiệm và nghiên cứu của chúng tôi lại gây ra một chấn động đến như vậy.
Trên trang web, loạt bài Con Sóng đứng riêng trong đó phần giới thiệu và tiểu sử được kết nối đến những trang khác trên website. Đưa Con Sóng ra dưới dạng sách đòi hỏi một số điều chỉnh nhất định để cho bạn đọc nào không quen thuộc với website của chúng tôi khỏi bị bỡ ngỡ và tự hỏi họ đang đọc cái quái gì. Với ý nghĩ đó, tôi đã cố gắng chuẩn bị cho họ bằng một số tài liệu giới thiệu và những chú dẫn để giải thích khi cần thiết. Tôi cũng khuyên các độc giả mới nên đọc cuốn High Strangeness (Sự Kỳ Dị Cực Điểm) của tôi, trong đó có rất nhiều thông tin về tiểu sử của tôi và các nghiên cứu về hiện tượng UFO / người ngoài hành tinh. Ở đây, tôi chỉ đưa vào một số nhận xét về nguồn cảm hứng trung tâm cho cuốn sách này do chồng tôi, nhà toán học kiêm vật lý lý thuyết Arkadiusz Jadczyk, viết:
Từ “Cassiopaeans” xuất hiện nhiều chỗ trong cuốn sách này và cần một số giải thích. Sau một cuộc thử nghiệm kéo dài hai năm về cái chúng tôi gọi là “giao tiếp siêu quang” thông qua bảng cầu cơ [ND: bảng có in các chữ cái và có một tấm chỉ để liên lạc với thế giới siêu hình], một nguồn tự nhận là Cassiopaeans nói với chúng tôi rằng “chúng tôi là bạn trong tương lai.” Vật lý hiện đại chưa cung cấp cho chúng ta cách thức để tiến hành giao tiếp kiểu này và ngay cả lý thuyết về đề tài này cũng chưa phát triển. Trên thực tế, đề tài này chưa có kết luận dứt khoát và còn nhiều tranh cãi. Mặc dù với lý thuyết hiện nay, giao tiếp với quá khứ chưa thể bị loại trừ là không thể xảy ra, nhưng có lẽ có thể nói là nó ít có khả năng xảy ra. Tuy vậy, một hiện tượng càng ít có khả năng xảy ra bao nhiêu thì việc nó xảy ra càng đáng chú ý bấy nhiêu, và vì lý do này, chúng tôi không loại trừ khả năng là nguồn này nói sự thật. Thay vào đó, chúng tôi quyết định tiếp tục cuộc truyền thông như một dạng thí nghiệm có kiểm soát về “truyền tải ý nghĩ siêu quang”, mặc dù rõ ràng là ngay cả thuật ngữ này cũng chỉ nên được xem như là một lựa chọn tạm thời trong số nhiều cách diễn giải có thể.1Một điều tôi muốn thêm ở đây là tôi chưa từng bao giờ có ý muốn rằng công việc và các bài viết của tôi sẽ biến cuộc đời tôi thành “tài sản công cộng”. Những ai trong số các bạn đã đọc cuốn hồi ký Amazing Grace (Ân điển Diệu kỳ) của tôi biết rằng do sở trường và mối quan tâm khác người của tôi trong thế giới này, khả năng tôi trở thành một “nhân vật quần chúng” là cực kỳ nhỏ nhoi. Mặc dù như nhiều người khác, thỉnh thoảng tôi cũng mơ ước làm điều gì đó to tát cho nhân loại, nó chưa bao giờ là hơn thế: một giấc mơ thỉnh thoảng xuất hiện mà bản tính thực tế của tôi chỉ xem xét lướt qua và liệt nó vào loại suy nghĩ “vớ vẩn”. Đấy là cho đến khi tôi gặp Tom French, một nhà báo của tờ Thời báo St. Petersburg (Florida). Anh mô tả cuộc gặp đó trong bài báo mà về sau anh viết về tôi như sau:
Những thông tin nhận được từ thí nghiệm này liên quan đến những lĩnh vực rộng lớn trong lịch sử, khoa học và siêu hình học, và cung cấp manh mối đưa chúng tôi đến cách nhìn nhận và những suy luận được trình bày trong các bài viết của chúng tôi trên trang web và trong các quyển sách. Có thể nguồn này chỉ là tiềm thức của chúng tôi, nhưng ngay cả nếu vậy thì có gì khác không? Chúng ta có thực sự biết “vô thức” hay “tiềm thức” là cái gì và nó có khả năng gì?
Đôi khi chúng tôi tự hỏi liệu C’s có phải là đúng như là họ nói không, bởi vì chúng tôi không coi bất cứ cái gì là sự thật không thể nghi ngờ. Chúng tôi nhìn nhận mọi thứ với một chút hoài nghi, ngay cả khi chúng tôi nghĩ có nhiều khả năng nó là đúng. Chúng tôi liên tục phân tích những thông tin này cùng một số lượng lớn những tài liệu khác đến với chúng tôi từ nhiều lĩnh vực khoa học và tâm linh.
Chúng tôi mời độc giả cùng tham gia cuộc tìm kiếm Sự Thật với chúng tôi bằng cách đọc tiếp với một tâm trí rộng mở nhưng hoài nghi. Chúng tôi không khuyến khích “chủ nghĩa sùng bái” hay “đức tin”. Chúng tôi khuyến khích sự tìm kiếm Tri Thức và Nhận Thức trong mọi lĩnh vực hoạt động như là cách tốt nhất để phân biệt giữa dối trá và sự thật. Có một điều chúng tôi có thể nói với độc giả: Chúng tôi làm việc rất nhiều, nhiều giờ mỗi ngày, và đã làm vậy trong nhiều năm, để khám phá ý nghĩa về sự tồn tại của chúng ta trên Trái Đất. Đó là tiếng gọi, là sự đeo đuổi, là công việc của chúng tôi. Chúng tôi luôn luôn tìm cách xác nhận hoặc tinh chỉnh những gì chúng tôi hiểu là có thể xảy ra hoặc có nhiều khả năng xảy ra hoặc cả hai. Chúng tôi làm vậy với hy vọng chân thành rằng tất cả nhân loại sẽ được hưởng lợi ích, nếu không phải bây giờ thì là vào một thời điểm nào đó trong một trong những tương lai có nhiều khả năng xảy ra của chúng ta.
Tôi gặp Laura lần đầu tiên vào chiều thứ bảy, 25/2/1995, tại chi nhánh phía đông của thư viện Clearwater. Cô và tôi đến đó để dự cuộc hội thảo của chi nhánh địa phương của Mutual UFO Network (Mạng lưới tương hỗ UFO), được biết đến nhiều hơn dưới cái tên MUFON. Đó là một tổ chức điều tra các báo cáo về UFO và các vụ bắt cóc do người ngoài hành tinh. Lúc trước tôi thậm chí không biết là có một chi nhánh như vậy ở Tampa Bay, chứ đừng nói đến chuyện nó có đủ số thành viên để ngồi kín cả thư viện. Tôi muốn biết thêm chi tiết, vì vậy tôi đã đến.Mặc dù như Tom miêu tả ở trên, tôi đã rất lưỡng lự ngay cả cho phép anh kể câu chuyện của tôi, cuối cùng tôi đã quyết định – sau nhiều cuộc gặp và thảo luận – cho phép anh làm vậy. Số lượng độc giả ở vùng trung tâm Florida không nhiều lắm và tôi nghĩ tôi có thể xử lý mọi vấn đề có thể phát sinh từ câu chuyện này. Tất nhiên, nếu tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ có thế, nó sẽ chỉ là một chuyện bàn tán nhất thời và rồi sẽ mờ dần vào dĩ vãng.
Lúc ấy mới là giai đoạn đầu của cơn sốt trên toàn quốc đang diễn ra hiện nay về mọi thứ dính dáng đến UFO. Chương trình X-Files mới vào mùa thứ hai, cái gọi là video khám nghiệm tử thi người ngoài hành tinh còn chưa được chiếu trên đài Fox, và người duy nhất đã từng nhìn thấy UFO – hay ít nhất kể về chuyện đó với tôi – trong số những người tôi quen là bác thợ cắt tóc cũ của tôi.
Tuy vậy, những người tụ tập ở thư viện hôm thứ bảy đó vẫn thấy phấn khởi. Họ biết làn sóng của sự quan tâm đến các thế giới và các nền văn minh khác đang được dấy lên trên khắp cả nước. Họ cảm thấy họ đang ở trong giai đoạn đầu của một thay đổi sâu sắc trong công chúng. Giờ đây công chúng bắt đầu sẵn lòng xem xét khả năng là các cuộc viếng thăm của người ngoài hành tinh có thể là một sự thật kiểm chứng được trên hành tinh này. Sau nhiều năm bị chế giễu, những người này cuối cùng bắt đầu nhận được một số sự chú ý và tôn trọng.
Nói rằng Laura gây ấn tượng vào ngày hôm đó là còn ít. Khi đến lượt cô nói, cô lập tức kiểm soát cả căn phòng. Sự hiện diện của cô ấn tượng đến mức cô gần như tỏa sáng. Bề ngoài của cô cũng khác thường, chắc chắn là không bị nhầm lẫn với một ngôi sao điện ảnh. Cô béo, tóc hơi rối và quần áo của cô lạc mốt một cách gần như thách thức mọi người. Tôi nhớ là cô mặc cái quần với ống hơi bó quá và một cái áo khoác trang trí với những hạt hổ phách và hình xoắn ốc mạ vàng. Tôi liếc nhìn cô và tự nhủ thầm, “Mình đánh cuộc là cô ấy có một cái tượng bán thân của Elvis trong phòng khách.”
Mặc dù vậy, bằng một cách nào đó, Laura biến tất cả những thứ đó thành lợi thế cho cô. Cô ăn mặc quá thể, biết vậy và không quan tâm. Nếu có thì chỉ là cô thích thú trong cái sự quá thể của mình. Nó cho cô sự tự do và quyền lực to lớn. Mắt cô lóe sáng; tóc cô chảy tự do; nụ cười với chiếc răng hơi khểnh của cô kích thích bầu không khí xung quanh cô.
Trong một bài phát biểu ngắn gọn, nói không cần giấy, Laura tóm tắt cuộc đời mình, nói một chút về thời thơ ấu của cô, công việc của cô trong vai trò pháp sư trừ tà, buổi thôi miên cô tiến hành với người phụ nữ có thời gian bị biến mất, buổi tối cô và bọn trẻ nhìn thấy hai vật thể bay trên bể bơi của họ. Cô cũng nói về một số kinh nghiệm gần đây với một cái bảng cầu cơ. Tôi hiểu là nó tương tự như bảng Ouija nhưng phức tạp hơn. Dùng cái bảng cầu cơ này, cô nói, cô và [Frank] và một số người bạn khác đã bắt đầu giao tiếp với cái cô gọi là “những sinh linh mật độ thứ sáu” từ các ngôi sao trong chòm sao Cassiopeia.
Câu chuyện của Laura phải nói là khó tin nhất trong những gì tôi nghe hôm đó. Không thành vấn đề. Cô thông minh, duyên dáng và rất thật. Cô đùa về mình, về những đứa trẻ nhà cô, chồng cô và cuộc sống rõ ràng là khác với cuộc sống trung lưu bình thường của gia đình cô. Cô thậm chí còn đùa về những sinh linh mật độ thứ sáu ấy, bất kể họ là cái gì. Cô gọi họ là “Các chàng trai từ Brazil” và cái cách cô nói làm tôi bật cười, mặc dù tôi không biết cô nói về cái gì. Cô có một buổi trình diễn, và tôi không phải là người duy nhất trong khán giả thích thú với nó.
Cherie Diez, một nhiếp ảnh gia cho tờ Thời Báo, người mà tôi đã làm việc với trong nhiều năm, dự cuộc hội thảo MUFON cùng tôi. Hai chúng tôi đang đi tìm một ai đó khác thường để viết thành một bài phóng sự dài cho tờ báo. Sau khi xem và nghe Laura hôm đó, Cherie và tôi tin rằng chúng tôi đã tìm được một đối tượng vượt mọi mong đợi của chúng tôi.
Giữa những dự án khác chúng tôi làm cho tờ báo, chúng tôi bị thu hút đến ngôi nhà của Laura ở New Port Richey, ngồi hàng giờ với cô và gia đình cùng bạn bè cô. Những gì chúng tôi thấy trong mỗi lần đến chơi là một người phụ nữ sống một cuộc sống theo cách của riêng mình, tự khẳng định mình trong mỗi ngày.
Cuộc sống của Laura chứa đầy những yếu tố tưởng như đối nghịch. Vâng, cô là một tập hợp hổ lốn của những thứ huyền bí. Nhưng cô cũng là mẹ của năm đứa trẻ, nấu ăn và giặt giũ trong khi cô theo đuổi người ngoài hành tinh và các hồn ma bóng quỷ. Cô là một tập hợp hết sức thú vị, một hỗn hợp của ca sĩ Bette Midler, diễn viên Donna Reed, đặc vụ Scully và thánh Damien.
Laura thách thức mọi sự phân loại. Cô không và sẽ không lọt vừa vào một cái hộp nào, kể cả cái mà tôi tìm cách nhét cô vào trong cái ngày đầu tiên ở cuộc hội thảo MUFON. Khi tôi đi xem quanh nhà cô, tôi không tìm thấy tượng bán thân nào của Elvis trong phòng khách. Nhưng trên mặt lò sưởi, có một cái bình gốm kỳ quái, gần như ma quái, mang hình vua Edward VIII. Ông bà của Laura mua nó vào năm 1937, ngay sau khi Edward từ bỏ ngai vàng nước Anh để kết hôn với Wallis Simpson. Đẹp cho giả định của tôi.
Ngôi nhà của Laura là bộ bách khoa toàn thư khổng lồ về cuộc đời cô, tràn ngập những thứ chứng tỏ bề rộng của sự tò mò và những mối quan tâm của cô. Trên tường treo những bức tranh thời Victoria, một bức tranh chúa Jesus, một tấm bản đồ thế giới, một cỗ bài tarot khổ lớn, những bức tranh do các con cô vẽ, các áp phích Star Trek các con cô treo lên…
Mặc dù mấy đứa con cô thỉnh thoảng theo học ở các trường công một hoặc hai học kỳ, Laura chủ yếu vẫn dạy chúng ở nhà. Cô có vẻ làm tốt việc đó. Jason và các chị em của nó – nó là đứa giữa, và là con trai duy nhất – thông minh và được giáo dục tốt. Chúng không ngừng vẽ, đọc sách, chơi piano, phát minh ra các mã số bí mật, làm toán cho vui. Mỗi khi tôi hỏi chúng bất cứ cái gì về lịch sử, khoa học hay văn học, chúng thường tỏ ra vượt trội hầu hết những đứa trẻ khác cùng tuổi.
Trên một số khía cạnh, cuộc sống của chúng cũng khác thường. Như mẹ chúng, ít nhất vài đứa trong bọn trẻ tuyên bố là chúng có khả năng siêu nhiên. Nhiều năm trước khi bộ phim Giác quan thứ sáu ra đời, Jason bảo tôi, không có vẻ đùa cợt chút nào, rằng nó có thể nhìn thấy hồn ma người chết đi xung quanh nó trên đường phố.
Tuy nhiên, bất chấp những thứ lạ lùng ấy, Jason và các chị em nó vẫn chỉ là những đứa trẻ. Chúng than phiền về việc phải đi đổ rác. Chúng tranh cãi xem ai được ngồi ở ghế trên trong chiếc xe van của gia đình. Chúng có thể xem TV hàng giờ không nghỉ, nằm bò dài trên các đồ nội thất trước TV như những con mèo rừng lười biếng.
Aletheia và Anna, hai cô gái lớn nhất - họ đã 16 và 13 khi tôi gặp họ - xấu hổ về mẹ chúng. Điều này không đáng ngạc nhiên. Hầu như tất cả các cô gái mới lớn đều thấy xấu hổ về mẹ mình một lúc nào đó. Nhưng trong trường hợp này, Aletheia và Anna xấu hổ vì mẹ chúng tụ tập với bạn bè vào các tối thứ bảy và thực hiện giao tiếp giao cảm với các sinh linh mật độ thứ sáu. “Mẹ”, Aletheia thường nói, “mẹ chơi bài được không? Hay mẹ vui lòng bán Tupperware cũng được, vì Chúa?”
Khi Cherie và tôi phỏng vấn Laura về các sự kiện trong những năm quá khứ, lũ trẻ ngồi nghe, thêm vào các chi tiết và cảm tưởng của riêng chúng về những gì bản thân chúng thấy. Theo nhiều cách, chúng là những nhân chứng của Laura. Chúng có mặt trong hầu hết những gì cô kể cho chúng tôi, và chúng chứng thực cho những câu chuyện của cô…
Mỗi lúc lại thấy Laura đọc một mớ sách mới về Atlantis, phân loại các giấc mơ của cô, suy ngẫm về bản chất của cái ác, vẽ các biểu đồ chiêm tinh, viết những bài luận đồ sộ về ma cà rồng hay người ngoài hành tinh, lái xe đi dự các cuộc hội thảo về UFO, viết email về trường hợp gần nhất người ngoài hành tinh được nhìn thấy ở Brazil…
Đôi khi cô có vẻ mệt mỏi và phân tán. Thỉnh thoảng cô gọi điện cho tôi và nghe có vẻ chán nản một chút. Nhưng chỉ có vậy. Hầu hết thời gian, cô dường như quá bận rộn để có thời gian trầm cảm. Cô luôn di chuyển như một cơn lốc, đưa bọn trẻ đi đâu đó, ném một đống quần áo mới vào máy sấy, đọc về crop circle, đánh máy bản chuyển âm các buổi giao cảm…
Cô luôn mở oang oang một loại nhạc này hay nhạc khác trên máy nghe nhạc. Cô mê Beethoven, Brahms, cùng vô số đĩa nhạc opera và hợp xướng. Đấy là chưa kể Pink Floyd, và dễ dàng đoán được một trong những album yêu thích của cô là Dark Side of the Moon. Cô thích đi xem phim, đi du ngoạn với [Frank] và những người bạn khác, chải tóc cho các con gái, cười phá lên khi Jason bắt chước Data, người máy trong phim Star Trek: The Next Generation. Và cô không bao giờ đánh mất tính hài hước của mình.
Một lần, chúng tôi dừng ở một cửa hàng để ăn sáng. Cô phục vụ khi đến bàn hỏi Laura xem cô muốn khoai tây rán nhà làm hay cháo yến mạch. “Ai nấu cháo yến mạch?” Laura hỏi. Cô phục vụ dừng bút viết và ngẩng lên. “Anh tôi”, cô nói với một nụ cười ngập ngừng. “Anh ấy có sinh ra ở Florida không?” Laura hỏi tiếp. “Không.” “Vậy thì tôi lấy khoai tây rán.”
Laura luôn luôn khó để theo kịp. Cherie và tôi cố gắng hết sức để theo cô. Chúng tôi ngồi dự một trong những phiên đuổi tà ma của cô. Chúng tôi còn dự nhiều buổi giao cảm do cô và [Frank] tiến hành. Thêm vào đó, chúng tôi nói chuyện với nhiều người xung quanh Laura…
Ngay từ đầu, chúng tôi nhận thức khả năng Laura có thể nói dối chúng tôi về việc trừ tà và nhiều thứ khác nữa. Cô có thể bịa ra ký ức của cô về bộ mặt bò sát2 bên cửa sổ, những giấc mơ, những vụ kính vỡ. Nếu cô muốn – có điều nó cần sự cộng tác không chỉ của các con cô mà còn của nhiều người khác nữa – cô có thể dàn dựng một màn kịch mà độ phức tạp là gần như không thể để lừa chúng tôi trong nhiều năm. Cả Cherie lẫn tôi chưa hề thấy điều gì khiến chúng tôi nghi ngờ về một màn kịch như vậy.
Sau nhiều năm tiếp xúc với cô, chúng tôi không hề thấy có bất cứ điều gì cho thấy Laura có thể là một kẻ lừa bịp, giả mạo những nghiên cứu của cô về thế giới huyền bí để kiếm tiền và sự nổi tiếng. Tất cả mọi điều về cô cho thấy cô đã cố gắng hết sức để kể lại đầy đủ và chính xác về cuộc đời mình. Khi tôi hỏi những câu hỏi khó trả lời, cô không trả lời nước đôi. Tự cô chia sẻ với tôi về những thời điểm nhạy cảm trong quá khứ, những lúc cô phạm sai lầm hay làm điều gì đó khiến cô phải hối tiếc, như là lần cô tìm cách tự tử lúc hơn 20 tuổi khi cô quẫn trí về sự đổ vỡ của một mối tình và cái chết của ông ngoại cô. Những chuyện ấy không dễ dàng để cô nói ra, nhưng cô vẫn nói.
Thêm vào đó, khối lượng công việc choáng ngợp của cô – không chỉ bản thân những buổi giao cảm mà còn hàng ngàn trang ghi chép, các bài luận và bài báo - chứng tỏ niềm say mê thực sự của Laura. Cô rõ ràng đã tập trung vào những câu hỏi này một thời gian dài trước khi chúng tôi bước vào cuộc đời cô. Cô nói về việc trừ tà và giao cảm ngay buổi đầu tiên ở cuộc hội thảo MUFON ấy trước khi cô biết chúng tôi ở trong số khán giả. Sau khi chúng tôi tìm đến, Laura nhiều lần tỏ ra lưỡng lự về việc cho đăng câu chuyện của cô trên báo.
Có những lần khi cô lo lắng không biết độc giả sẽ phản ứng ra sao về câu chuyện của cô, cô thậm chí đề nghị chúng tôi xem xét lại việc viết bài về cô.
Tiền bạc chưa bao giờ tỏ ra là động lực chính cho công việc của Laura. Cô sống đạm bạc, lái một chiếc xe van cũ và ở cùng bọn trẻ trong một ngôi nhà thường xuyên cần được sửa chữa.
Laura tỏ ra rất ít quan tâm đến chuyện kiếm tiền từ những công việc về thế giới huyền bí của cô. Cô chỉ tính phí tối thiểu cho những buổi giao cảm của cô, và nó cộng lại chẳng được là bao. Nhiều năm trước, khi cô sao lại bản chuyển âm của những buổi giao cảm cho chúng tôi, chúng tôi trả cô 100 đôla. Kể từ khi đó, cô đã đưa cho chúng tôi thêm hàng trăm trang chuyển âm nữa và từ chối không nhận thêm một xu nào cho tất cả công sức ấy.
Nếu cô chủ tâm muốn kiếm tiền, cô quả đã làm việc ấy quá tệ…
Tôi cũng nghĩ đến những khả năng khác. Tôi tự hỏi liệu có thể Laura tưởng tượng ra bộ mặt bên cửa sổ và tất cả những sự kiện ly kỳ khác như một cách để làm cho cuộc sống của cô giàu kịch tính hơn. Liệu có thể là cô thấy buồn chán, cô đơn, hay đơn giản là muốn tìm cái gì đó để lấp đầy tâm trí nên cô tạo ra câu chuyện ảo tưởng đồ sộ này? Ngộ nhỡ tất cả những cái đó - những buổi trừ tà, những buổi giao cảm với C’s - chỉ là một vở kịch đồ sộ và phóng túng mà tiềm thức của cô dựng nên để cho mọi thứ thú vị hơn?
Và dĩ nhiên, có cách giải thích đơn giản nhất. Liệu có thể Laura là nạn nhân của một căn bệnh tâm thần nào đó? Đây là một khả năng bản thân Laura thường nghĩ tới. “Đôi khi tôi nghĩ tôi đang hóa điên,” cô nói với tôi. “Có phải điên là thế này không? Bởi vì anh biết không, một số người điên thực sự có thể tỏ ra rất bình thường.” Mỗi lần nghĩ về khả năng này, Laura lại bác bỏ nó. Cô nói lúc trước thỉnh thoảng cô có đến các nhà tư vấn tâm lý hay bác sĩ tâm thần, cũng như nhiều người trong số chúng ta từng làm. Thế nhưng cô nói với tôi, cô chưa bao giờ bị chẩn đoán là mắc bất cứ căn bệnh tâm thần nào.
Từ đầu, tôi đã nghĩ về việc đề nghị Laura cho một bác sĩ tâm thần khám, và tờ báo sẽ trả chi phí. Ngộ nhỡ bác sĩ có thể gọi tên cái gì đang xảy ra với cô? Ngộ nhỡ ông ta hay bà ta bảo chúng tôi rằng Laura bị hưng trầm cảm, hoang tưởng, hay thậm chí tâm thần phân liệt?
Tuy vậy, cuối cùng tôi không yêu cầu Laura đặt mình dưới kính hiển vi. Tôi cảm thấy làm thế không phải. Càng tiếp xúc với cô nhiều bao nhiêu, tôi càng ít muốn nhét cô vào một cái hộp nào đó. Dù cho cái gì đang xảy ra với cô, có một điều gì đó phi thường về nó. Cô nuôi dạy con cái, tận hưởng tình bạn với [Frank] và những người khác, đọc sách và học hỏi vào mọi lúc, khám phá mọi góc cạnh trong trí tưởng tượng của cô. Người phụ nữ ấy đang sống. Nó không phải là một cuộc sống hoàn hảo, còn lâu mới được. Nhưng nó là cuộc sống của cô, nó đặc biệt và tôi sẽ không can thiệp vào nó…
Nhiều điều xảy ra trước mắt tôi mà tôi không giải thích được. Laura làm những chuyện, những chuyện nhỏ thôi, mà tôi không hiểu bằng cách nào. Như là những chữ cái đọc ra từ bảng khi cô đang giao cảm. Đôi khi cô đọc chúng nhanh đến nỗi chúng tuôn ra thành một mạch liền không nghỉ. Cô làm thế nào? Nếu cô chỉ bịa ra những câu trả lời, hoặc tiềm thức của cô bịa ra chúng, làm thế nào cô soạn chúng ra nhanh như vậy mà không chút ngập ngừng hay ngắt quãng nào? Chúng không phải chỉ là câu trả lời “đúng” hay “sai”. Thỉnh thoảng có những câu trả lời dài và phức tạp. Một số nghe như là những điều Laura thường nói; tôi có thể hình dung cô nghĩ ra chúng, rồi nhẩm trong đầu và đọc ra thành từng chữ cái. Nhưng những lúc khác, các câu trả lời nghe không có vẻ giống Laura chút nào. Chúng nghe như là từ một ai khác, một ai đó biết những điều mà ít có khả năng Laura biết được. Dù thế nào chăng nữa, tôi không hiểu được làm thế nào đôi khi cô đọc các chữ cái ra nhanh đến như vậy. Tôi nghe các chữ cái tuôn ra và tôi cố ghép thành các từ nhưng đầu óc của tôi không theo kịp nổi. Các chữ cái nối liền với nhau thành một dòng không nghỉ. Có thể nó chẳng chứng minh điều gì cả. Có thể tất cả những điều đó chỉ cho thấy Laura thông minh và nhanh hơn bất cứ ai tôi từng gặp…
Sau tất cả những thời gian đó, tôi không thể nói với bạn điều gì đang thực sự xảy ra với Laura. Tôi biết rằng cô vẫn hấp dẫn và bí ẩn như mọi ngày. Từ lúc tôi gặp cô, cô đã khiến tôi phải xem xét những khả năng mà bình thường tôi không nghĩ tới. Cô buộc tôi nhìn và suy nghĩ theo những cách mới. Đây là năng khiếu thực sự của Laura. Khả năng đặc biệt duy nhất của Laura mà tôi có thể thề là có thật.
Khi tôi kể lại câu chuyện của Laura cho mọi người, họ hỏi tôi về ý nghĩa của nó. Tôi bảo họ tôi không biết. Tôi không thể chứng minh là những sinh linh mật độ thứ sáu, từ một chòm sao trên trời, thực sự đã bắc cầu nối cô với người chồng thứ hai của cô, một người hoàn hảo cho cô nhưng sống bên kia đại dương. Tất cả những gì tôi biết là Laura là có thật, Ark là có thật và bất chấp mọi khó khăn, họ đã tìm đến với nhau và giờ đã cưới nhau. Thế còn chưa đủ sao?
Tôi thấy điều kỳ diệu là ở chỗ Laura đã dành hầu hết cuộc đời cô để theo đuổi người ngoài hành tinh và các thế lực đen tối, để rồi cuối cùng cô tìm được một cái gì đó còn khó nắm bắt hơn nhiều.
Chúng ta lúc nào cũng nói về tình yêu, nhưng làm thế nào chúng ta biết nó là có thật? Chúng ta không thấy nó, không nắm bắt được nó, không thể chứng minh chính xác nó là cái gì. Tình yêu là một ý tưởng, một khái niệm vô hình mà chúng ta chấp nhận dựa trên niềm tin. Vậy mà chúng ta dành cả đời theo đuổi nó. Chúng ta thèm muốn nó, khát khao nó, khóc hết nước mắt vì nó. Chúng ta làm những điều đó, bởi vì chúng ta cảm thấy ý nghĩa của tình yêu bên trong chúng ta, và đó là tất cả những gì chúng ta cần để biết nó là có thật.
Những ngày này, khi tôi đến thăm Laura và Ark, tôi lại nghĩ về những điều trên. Tôi thấy họ cùng nhau, và điều đó nhắc nhở tôi rằng những thứ vô hình đôi khi ở trong tầm với…
Trong những tháng gần đây, Laura và Ark dành rất nhiều thời gian cho một website ngày càng mở rộng. Trên đó họ thảo luận về cuộc đời họ, những lý thuyết của họ và các buổi giao cảm với C’s. Những ai đã đọc qua nội dung của nó sẽ thấy rằng những mô tả của tôi về hoạt động giao cảm chỉ là đi lướt qua trên bề mặt của chủ đề ấy.
Sự tò mò của Laura vẫn to lớn như ngày nào. Cách đây không lâu, tôi nhìn thấy hai chồng sách - những tài liệu cô đang đọc – xếp cao chênh vênh bên cạnh chỗ ngồi của cô trong phòng khách. Các tựa đề bao gồm The Atlas of Early Man (Bách khoa về Người Cổ đại), The Myth of the Eternal Return (Truyền thuyết về sự Luân hồi Vĩnh cửu), Mysteries of the Alphabet (Bí ẩn của Chữ cái), The Etruscans and Subquantum Kinetics (Người Etruscan và Động học Dưới Lượng tử). Không phải tất cả các lựa chọn của cô đều mang tính uyên thâm như vậy. Nằm giữa đống sách là một cuốn tạp chí Woman’s World (Thế giới Phụ nữ) mà cô vẫn mua để xem thông tin về các chế độ ăn mới. Ước muốn mở khóa những bí ẩn của vũ trụ của cô vẫn cháy bỏng như hồi đầu tôi mới gặp cô.
Gần đây tôi hỏi về các mục tiêu của cô trong những năm tới. Cô cho tôi một danh sách. “A,” cô bảo tôi, “thay đổi vũ trụ. B, vượt qua không gian và thời gian; nó bao gồm cả du lịch vào tương lai và vào quá khứ. Hoặc C, chuyển vào một mật độ khác và thực hiện tất cả những điều trên.”
Trong khi đó, Laura và Ark có nhau. Hai người họ nói chuyện với nhau hàng giờ không chán. Họ gần như không bao giờ đi ra ngoài chơi, trừ khi cô muốn đi ra Sam’s Club để kiếm hàng giảm giá. “Chúng tôi không đi đâu cả,” cô nói một cách hạnh phúc. “Chúng tôi không làm gì cả.” Bây giờ có một cảm giác khác về cuộc sống của Laura. Nó có vẻ ít bị phân tán hơn trước, chắn chắn hơn trước, và êm đềm hơn rất nhiều. Bên trong ngôi nhà có một cảm giác mãn nguyện gần như có thể sờ thấy được.
Gần đây tôi hỏi cô về những gì cô đã học hỏi được. Không phải về người ngoài hành tinh hay UFO mà là về trái tim cô. Laura dừng lại và nghĩ một lúc. “Trong tâm trí tôi,” cô nói, “cuộc sống là một phép màu đang tiếp diễn. Nó thực sự là một phép màu. Và có một điều tôi đã học được trong những năm vừa qua, đó là nếu bạn không thấy có gì màu nhiệm trong cuộc sống của bạn cả, nếu nó có vẻ tăm tối hay buồn chán hay nó có vẻ là một gánh nặng, thì điều kỳ diệu nhất bạn có được là bạn có thể lựa chọn để trở thành phép màu ấy. Tôi muốn nói là, trở thành hiện thân của nó. Tôi nghĩ rằng một khi ai đó chọn để trở thành một phép màu, vũ trụ sẽ phản ánh điều đó lại lên họ.”
Một số người sẽ gọi điều đó là may mắn. Laura thì không.3
Ngoại trừ trang web.
Ngoại trừ Con Sóng.
Như Tom đã chỉ ra, trong những tháng ngay trước khi bài phóng sự dài của anh, viết sau năm năm tiếp xúc với tôi, được xuất bản, Ark và tôi dành rất nhiều thời gian cho trang web. Lý do chủ yếu khiến chúng tôi khai trương trang web đó chính là những sự kiện mà Tom mô tả trong bài báo của anh: chúng tôi đang làm việc theo một quá trình mà thực sự có vẻ dẫn đến những thay đổi sâu sắc cho cả cuộc đời. Không, nó không dễ dàng chút nào. Nó bao gồm việc loại trừ những ảo tưởng ra khỏi bản thân, một quá trình đau đớn ngay cả trong những hoàn cảnh tốt nhất. Nhưng hãy lưu ý là trong cuộc trao đổi cuối cùng mà Tom viết trong bài báo của anh, tôi thực sự coi cuộc sống là một phép màu và chúng ta đều có khả năng trở thành hiện thân của phép màu. Có điều như Ark vẫn thích nói: mấu chốt nằm trong từng chi tiết nhỏ. Vì vậy, trang web được khai trương để miêu tả tất cả những chi tiết ấy, những chi tiết có thể, từng bước một, giúp đỡ những người khác cũng đã sống cả cuộc đời như chúng tôi: trong những ảo tưởng mà hết lần này đến lần khác dẫn đến sự thất vọng và đau khổ. Chúng tôi đã nhận ra rằng chìa khóa là ở chỗ từ bỏ ảo tưởng và sự dối trá để đến với sự thật. Nhưng đó không phải là một quá trình đơn giản bởi vì chúng ta sống trong tầng tầng lớp lớp của sự dối trá và ảo tưởng, như một củ hành tây vậy. Bạn bóc rồi lại bóc rồi lại bóc, và khi bạn đến cái lõi, có cái gì ở đó? Như tôi bảo Tom, bạn sẽ thấy rằng bạn phải trở thành phép màu của chính bạn, trở thành ngọn đèn cho chính bạn trong bóng tối.
Tom là nhân chứng của chúng tôi. Như anh viết, “Có một cảm giác khác về cuộc sống của Laura. Nó có vẻ ít bị phân tán hơn trước, chắn chắn hơn trước, và êm đềm hơn rất nhiều. Bên trong ngôi nhà có một cảm giác mãn nguyện gần như có thể sờ thấy được.” Và điều này thúc đẩy tôi tìm cách chia sẻ những gì chúng tôi đã học hỏi được, những gì chúng tôi đã trải nghiệm thông qua Thí nghiệm Cassiopaea.
Từ phương diện của bản thân tôi, tôi chỉ đơn giản là có một trang web – như hàng triệu người bình thường khác – nơi tôi chia sẻ sở thích của tôi - những điều khiến tôi quan tâm và thích thú - với những người khác có thể có những sở thích tương tự. Vâng, sở thích của tôi - sự đeo đuổi của tôi nếu bạn muốn gọi nó thế - là tìm kiếm sự thật, tìm đến ý nghĩa sâu xa cho sự tồn tại của chúng ta, nhưng tôi lý luận rằng chắc chắn có thể có những người khác với những mối quan tâm tương tự. Một cách ngây thơ, tôi nghĩ rằng “những câu chuyện chiến tranh” cũng có thể được chia sẻ như cách những người yêu mèo chia sẻ các bức tranh về những con mèo yêu thích của họ, hay cách những người thích nấu nướng chia sẻ các công thức nấu ăn. Suy cho cùng, một người yêu mèo hay một đầu bếp không bao giờ bị tấn công vì họ thích một giống mèo hay một loại đồ nấu ăn hơn những loại khác. Họ không bị buộc mọi thứ tội lỗi xấu xa là đã khiến mọi người phải thích một loại mèo hay một loại đồ nấu ăn nào đó. Những người yêu mèo và những đầu bếp cũng không bao giờ ở trong tình trạng bị xâm phạm quyền riêng tư, tên tuổi họ bị bôi nhọ, cuộc sống của họ bị phá hoại vì sự phỉ báng và vu khống, hay bị đe dọa xâm hại đến thân thể của họ hay gia đình họ. Ngày 2/3, tôi viết về trang web của tôi cho một người bạn trên mạng như sau:
Tôi vừa đưa những bản chuyển âm về Jesus lên trang web hôm qua… thời gian gần đây có mối quan tâm lớn đến trang người Do Thái kể từ khi nó được phát hiện ra bởi mấy ông bạn Do Thái và họ đăng lên một trang thảo luận nào đó.Như bạn thấy đấy, cuộc sống của tôi khi đó vẫn khá bình thường. Tôi chưa bắt đầu Con Sóng. Vào thời điểm này, tôi chỉ mới thu thập các trích dẫn từ các bản chuyển âm Cassiopaea vào thành các chủ đề, duyệt qua chúng và xóa các thông tin cá nhân để bảo vệ sự riêng tư của tôi và của một số người tham dự các phiên cùng chúng tôi, và đưa chúng lên thành các trang web.
Bạn cũng có thể muốn vào santilli.htm để xem điểm lưu ý mà Ark thêm vào hôm qua… khi chúng tôi tìm ra nó, chúng tôi cười phá lên! Hôm qua cũng là một ngày “lạ lùng”!
Tôi cũng vẫn cố gắng để theo kịp việc làm vườn… đang sắp sửa kết thúc giai đoạn chuẩn bị trong mùa xuân, nhưng cảm thấy không kịp thời gian cho việc đó. Cứ xem tiến độ hiện nay, những gì tôi muốn làm nhiều hơn nhiều những gì tôi sẽ có thể làm. Tôi đoán làm vườn là ở trong máu tôi – mấy đời nông dân… Nhưng, bọn trẻ, lúc trước vẫn thường chế giễu niềm say mê của tôi, giờ nói là chúng tôi có sân vườn đẹp nhất trên phố! (cũng phải có ai đó đẹp nhất chứ!)
Tôi chỉ biết chút xíu về làm trang web, và tôi vừa học vừa làm, rất thích thú. Những độc giả vẫn còn nhớ về những nỗ lực ban đầu ấy của tôi sẽ nhớ những mảng nền lòe loẹt, các hình vẽ và âm nhạc mà tôi cho vào tất cả các trang. Chỉ sau khi các độc giả bắt đầu viết cho tôi và phàn nàn rằng các trang tải quá lâu với tất cả các hình vẽ và âm nhạc ấy, và họ cũng gặp khó khăn khi in chúng ra, thì tôi mới bắt đầu loại bỏ hết cả những thứ trang trí linh tinh để trở về với trang web đơn giản như hiện nay. Trong thời gian này, chúng tôi trả số tiền đáng kể để gửi con trai chúng tôi đến một trường mỹ thuật công nghiệp mà nó muốn theo học. Bây giờ nó làm tất cả đồ họa và thiết kế cho trang web và tất cả những gì tôi làm bây giờ là viết. Dĩ nhiên những kẻ tấn công buộc tội chúng tôi là có một trang web “bóng mượt” và ám chỉ rằng chắc hẳn phải có tiền hỗ trợ từ những nguồn bất chính nào đó. Chẳng có tí nào, nó chỉ là một dự án của cả gia đình và rất nhiều công sức bỏ vào đó.
Nói về chuyện viết lách, tôi đã viết rất nhiều trong những năm qua, bắt đầu từ dự án dài tương đương một cuốn sách mang tựa đề The Noah Syndrome (Hội chứng Noah). Tôi học đánh máy trong khi viết nó. Nhưng lúc ấy tôi chưa phải thực sự là một “cây viết”. Lúc ấy tôi viết cứng nhắc và gò bó, và thực tế là tôi vẫn thường quay lại cách viết đó. Nhưng thực sự là tôi học viết bằng cách viết cho trang web. Tôi không nói là tôi có một “phong cách hoa mỹ” hay thậm chí tôi không tự nhận tôi là một “cây viết”, nhưng chắc chắn tôi đã sản xuất nhiều hơn những gì tôi từng nghĩ là tôi có thể làm được. Điều đó cũng bị công kích. Kiểu gì tôi cũng bị. Nếu tôi không nói gì, nếu tôi chỉ đăng các bản chuyển âm mà không có bình luận về bối cảnh xung quanh đó, tôi bị buộc tội là “che giấu” các thông tin quan trọng bởi vì tôi ích kỷ và muốn chỉ có mình mình biết các đáp án. Ngược lại, nếu tôi cố gắng đáp ứng mọi câu hỏi về những trải nghiệm của tôi - mặc dù tôi luôn diễn đạt các câu trả lời với cái ý rằng đấy chỉ là trải nghiệm của tôi, hay ý kiến của tôi, và rằng tôi rộng mở đón nhận các dữ liệu mới, rằng tôi vẫn còn tiếp tục tìm hiểu – thì tôi là “tự cao tự đại chỉ viết về bản thân.” Thế đấy!
Thực tế là cách viết hiện nay của tôi, nếu chúng ta có thể gọi là như vậy, chỉ phát triển từ rất, rất nhiều yêu cầu thêm thông tin của các độc giả. Mỗi “trang chủ đề” tôi đưa lên website mà không có bình luận hay chỉ có vài dòng ngắn ngủi để kết nối các đoạn trích theo thời gian, mang lại các yêu cầu và thư từ từ các độc giả và những nhà nghiên cứu khác về cùng chủ đề. Vào cùng ngày tôi viết email mà tôi trích ở trên về việc làm vườn và “cuộc sống bình thường” của tôi, tôi viết cho một người bạn khác, người đã đọc tài liệu Cassiopaean về chủ đề Mặt trời đôi, như sau:
Ngày 2/3/2000, vào 19:56, Barry Warmkessel viết:Warmkessel tốt bụng trả lời như sau:
Tôi đã đọc trang web về mặt trời đôi của bạn và thấy rằng những dữ liệu trong đó rất giống với các dữ liệu của tôi. Chúng tôi đã xác định một ngôi sao tối trong hệ mặt trời của chúng ta mà chúng tôi gọi là Vulcan. Chúng tôi có một vật thể IRAS cho nó (như là một bức ảnh hồng ngoại), các yếu tố quỹ đạo (chu kỳ, độ nghiêng, v.v…), khối lượng và độ lớn. Bạn có thể xem nó tại http://www.barry.warmkessel.com/
Xin chào,
Chúng tôi đã xem qua.
Hãy tin tôi. Nó KHÔNG vui vẻ gì khi các tài liệu C’s được xác nhận! Đặc biệt là theo cách như thế này. Nhưng như họ vẫn nói: tri thức bảo vệ… ngay cả nếu bạn không MUỐN biết điều gì đó!
Như bạn có thể đã biết, chống tôi là một nhà toán học / vật lý học và chúng tôi có xem qua cuốn sách của Mueller sau khi nhận được thông tin này, nhưng không nhận được một câu trả lời thẳng thắn nào từ những ông bạn mà chúng tôi viết để hỏi ý kiến về thiên văn học trong chủ đề này. Vì vậy chúng tôi gần như ở trong một chân không về nó. Ark có làm một số tính toán với những chu kỳ khác nhau, nhưng không thu được kết quả thỏa đáng nào bởi vì, ngoài những gì chúng tôi nhận được, chúng tôi thực sự không có số liệu gì khác.
Một số người nghĩ rằng C’s “chơi không đẹp” khi họ chỉ đưa một phần đáp án và để cho chúng tôi treo ở đó, nhưng rồi khi “phần còn lại của đáp án” đến từ một nơi khác không có “động cơ ngầm” bên trong nào, nó có xu hướng khiến cho mọi thứ “mang tính giáo dục hơn” và “ngấm hơn”. Vì vậy, có lẽ họ đúng là khôn ngoan hơn chúng ta?
Dù sao đi nữa, điều chúng tôi muốn biết là: với chuyên môn về thiên văn học của bạn (chúng tôi hoàn toàn là nghiệp dư trong lĩnh vực này), bạn có thể hình dung… một “bức tranh” nào đó của quỹ đạo với một vài con số hay gì đó được không? Liệu một thứ như vậy có thể mô phỏng được không?
Bạn đã xem những gì C’s nói về khối lượng của “người bạn đồng hành tối” so với mặt trời chưa? Cái đó tính toán thế nào?
Nếu được, tôi muốn đặt một kết nối đến trang của bạn từ trang chủ của tôi.
Vâng, chúng tôi có một số thứ “lạ lùng”… nhưng chúng tôi vẫn cố gắng giữ một thái độ khoa học về tất cả chúng.
Tôi không biết gì về nhóm của bạn, nhưng tôi đoán là bạn lấy thông tin thông qua giao cảm bằng bảng hay cái gì đó tương tự. Cái đó cũng ổn với tôi. Cái gì có hiệu quả là được. Giao cảm không phải chính xác 100%, nhưng những người giao cảm tốt có thể giảm tỷ lệ sai sót xuống chỉ còn 10% đến 15%.Tôi trả lời lại:
Vâng. Và đó là lý do tại sao chúng tôi gọi nó là một “thí nghiệm”. Chúng tôi làm việc với nó, tiến hành hiệu chỉnh đủ mọi cách… và nó là công sức của cả nhóm chứ KHÔNG phải của một cá nhân nào cả. Và một điều nữa, không ai trong chúng tôi có chút ý thức gì về những gì “truyền qua”, bởi vì nó hoàn toàn truyền ngoài ý thức tỉnh táo của chúng tôi. Chúng tôi phải đọc lại những từ được ghi xuống trong lúc tiến hành. Mất công, vâng, nhưng như thế tốt hơn nhiều cho việc kiểm tra chất lượng, như tôi gọi nó.Và cứ như vậy, mọi thứ vẫn khá là yên tĩnh trong hầu hết tháng ba. Phần lớn thư từ của tôi bao gồm các cuộc trao đổi với họ hàng và với các thành viên trong câu lạc bộ phả hệ mà tôi vẫn thảo luận với về dự án phả hệ ám ảnh tôi trong suốt nhiều năm qua. Tôi thậm chí còn dành nhiều thời gian làm việc cho dự án đó hơn là tôi dành cho trang web.
Nhưng cũng có nhiều câu hỏi từ các độc giả viết cho tôi về những đề cập lạ lùng về Con Sóng mà Cassiopaeans liên tục nói đến. Chủ đề này xuất hiện trong nhiều ngữ cảnh đến mức khó mà có thể tách nó ra thành một trang chủ đề cho website. Nhưng vì có quá nhiều người muốn tôi giải thích nó, tôi quyết định là tôi sẽ thử xem. Sau khi lôi ra tất cả các phần trong bản chuyển âm có nhắc đến nó và cho vào một tệp văn bản theo thứ tự thời gian, tôi nhận ra rằng tôi sẽ phải viết nhiều hơn là chỉ một vài dòng để kết nối và làm cho chúng dễ hiểu. Và vào lúc đó, tôi chắc chắn là muốn nó dễ hiểu hơn; bởi vì nếu không, tôi biết là tôi sẽ lại bị nhấn chìm bởi những câu hỏi cần giải đáp! Các đoạn trích từ bản chuyển âm cùng với lời bình luận của tôi ước tính tổng cộng chỉ khoảng 100 trang. Tôi chia nó thành các chương, nghĩ rằng chín là một con số đẹp, và chuẩn bị tất cả sẵn sàng để bắt đầu viết lời bình luận kết nối. Tôi dự định làm mỗi ngày một trang, và sẽ xong trong vòng chưa đến hai tuần. Nó sẽ đơn giản thôi và sau đó tôi có thể quay trở lại với dự án phả hệ cùng công việc làm vườn và đọc sách của tôi.
Như tôi đề cập đến ở trang đầu, hai phần đầu tiên được đăng vào cuối tháng ba hoặc đầu tháng tư. Tôi thậm chí không ghi lại chính xác ngày nào. Tôi đưa cả hai trang lên cùng lúc vì chúng đi cùng nhau, và sẽ trở thành lời “giới thiệu” cho tài liệu Cassiopaea.
Email đầu tiên có nhắc đến loạt bài Con Sóng trong lưu trữ của tôi đề ngày 5/4. Đó có lẽ là ngày các trang được đưa lên mạng. Phần 3 được tải lên vào ngày 8/4. Tôi có lưu ngày đó vì tất cả những người viết cho tôi về hai phần đầu yêu cầu được thông báo ngay khi một chương mới được đăng. Ngay lập tức, các emails bắt đầu đến. Cái đầu tiên như sau, bao gồm cả trả lời của tôi:
Ngày 8/4/2000, vào 18:30, M*** B*** viết:Lưu ý là tôi rất tự tin rằng tôi chỉ còn sáu phần nữa, và thế là tôi sẽ xong với nó. Và cũng lưu ý tôi nhắc đến việc một số người viết những bức thư “không mang tính động viên lắm”. Đây là một bức khác trong số một cơn lũ những bức thư tiếp sau đó:
Chỉ một dòng ngắn động viên: loạt bài Con Sóng của bạn thật là tuyệt vời - rất nhiều thông tin và khôi hài nữa. Bạn đúng là một kho báu.
Xin chào,
Cảm ơn! Tôi cảm kích tất cả những lời động viên bởi vì MỘT SỐ thư không mang tính động viên lắm!
Mặc dù vậy, rất may là loại đó là thiểu số.
Chỉ còn 6 phần nữa là xong loạt bài Con Sóng, và chúng tôi có một số thông tin thêm sẽ được bổ sung vào cái vụ Chuyến bay 19 trong vài ngày tới.
Cảm ơn bạn đã viết.
Laura
Ngày 10/4/2000, vào 11:47 G*** R*** viết:Hết lần này đến lần khác tôi nói: Ồ, nó chỉ có 9 phần, nó sẽ nhẹ như gió thoảng thôi. Ta sẽ hoàn thành trong vài ngày tới và tất cả chúng ta sẽ lại trở lại công việc bình thường! Nhưng cùng với các lá thư tiếp tục đổ tới, tôi bắt đầu nhận ra tôi sẽ phải viết một cách toàn diện hơn. Những thứ lúc trước tôi nghĩ là không quan trọng lắm, và gần như bỏ qua vì chúng quá lạ lùng, lại đi vào lòng người đọc một cách đáng ngạc nhiên!
Không biết Ark nói gì về con sóng này. Sóng trong vật lý là một chủ đề rất quan trọng!
Nhớ là tôi mới chỉ ở phần ba trong số 9 phần… Những câu hỏi của Ark và các câu trả lời sẽ được đưa lên nhanh thôi. Phải nói đây là một chủ đề khá nóng bỏng trong mấy năm vừa qua, ít ra là vậy!
Laura
Trong khi đó, vào ngày 20/4, chúng tôi nhận được một email từ một nhà làm phim muốn mua bản quyền câu chuyện cuộc đời tôi.
Ngày 19/4/2000, vào 12:00, Joseph Nasser viết:Một phần của bức thư tôi viết trả lời ông ta như sau:
Chúng tôi là một hãng phim truyền hình quan tâm đến câu chuyện hấp dẫn về cuộc đời bà. Chúng tôi rất biết tầm quan trọng của sự riêng tư của bà và sẽ thay đổi các tên nhân vật và địa điểm xảy ra nếu bà muốn. Thêm vào đó, lượng thời gian bà đầu tư vào bộ phim là hoàn toàn tùy thuộc vào bà. Một số người chọn cách theo sát sao, nhưng hầu hết lựa chọn để chỉ có cuộc phỏng vấn ngắn với người viết kịch bản. Chúng tôi sẵn sàng bồi hoàn đầy đủ cho bà về vấn đề tài chính để có bản quyền câu chuyện cuộc đời bà.
Tôi đính kèm theo bản danh sách những bộ phim mà chúng tôi đã tham gia để cho bà thấy chúng tôi là một công ty đang hoạt động và hợp pháp. Như bà sẽ thấy, một trong những dự án chúng tôi phát triển gần đây là Dự án Stargate. Nó nói về những nỗ lực của chính quyền Hoa Kỳ trong việc sử dụng các nhà ngoại cảm cho mục đích gián điệp. Chúng tôi rất thông cảm với những câu chuyện liên quan đến thế giới huyền bí. Tôi hy vọng được nói chuyện với bà sớm.
Nếu bà không quan tâm đến một bộ phim như vậy, tôi cũng hoàn toàn hiểu và chúc bà mọi sự tốt đẹp. Cảm ơn bà đã dành thời gian xem xét.
Như ông có thể đoán được, khi tôi quyết định cho phép Tom French “vào trong” cuộc đời tôi trong năm năm, lựa chọn ấy tự nhiên là đi kèm với sự mất riêng tư ở một mức độ nhất định. Đấy không phải là một quyết định dễ dàng, và mối quan tâm chính của tôi là những sự kiện trong cuộc đời của bản thân tôi có thể giúp ích những người khác. Đó vẫn là ý tưởng chủ đạo cho tất cả những gì chúng tôi làm, mặc dù những trải nghiệm gần đây cho tôi thấy có khả năng tất cả những điều đó sẽ bị bóp méo, làm sai lệch và bị hiểu nhầm. Tôi đã chuẩn bị cho các phản ứng tiêu cực và khá ngạc nhiên khi hầu như không có phản ứng tiêu cực nào. Thay vào đó, tôi bị tràn ngập bởi thư từ từ những người có những trải nghiệm tương tự, hay những người tìm kiếm sự giúp đỡ.Câu trả lời, về cơ bản, là đúng cho tất cả các câu hỏi. Tôi sẽ bán bản quyền câu chuyện cuộc đời của chính tôi và ngay bản thân tôi sẽ không được phép viết về nó dưới bất kỳ hình thức nào. Còn nữa, “lựa chọn” ấy có thể sẽ nằm mãi mãi trên giá và không bao giờ được thấy ánh sáng mặt trời. Những chi tiết sau đó tiết lộ rằng tôi sẽ hầu như không có tiếng nói gì trong các chi tiết của câu chuyện. Tôi trả lời, “Không, cảm ơn.”
Hiện tại, tôi thấy tò mò vì có ai đó lại muốn mua bản quyền câu chuyện cuộc đời tôi. Có phải điều đó có nghĩa là bản thân tôi sẽ không được quyền viết về nó? Và kể lại TẤT CẢ các chi tiết… tất cả những điều mà Tom bỏ qua, tất cả những điều mà đến giờ tôi thậm chí không đưa lên “phiên bản riêng” của trang web của tôi? Hầu hết những chi tiết bị bỏ lại ấy là cho sự an toàn của bản thân tôi.
Có phải việc mua bản quyền câu chuyện của tôi có nghĩa là nó sẽ nằm trên giá như một “lựa chọn” không bao giờ được động tới?
Thật vậy, đúng như Tom French nhận xét, tôi đúng là quá tệ trong việc kiếm tiền!
Điều tôi thấy lạ lùng về tất cả những thứ đó là lời mời chào này đến chính xác vào thời điểm tôi quyết định tôi không có cách nào có thể viết về Con Sóng theo như kế hoạch ban đầu được. Căn cứ vào số lượng và thể loại câu hỏi mà ba chương đầu mang lại từ các độc giả, tôi biết rằng tôi sẽ phải viết về các bối cảnh xung quanh, những trải nghiệm dẫn từ câu hỏi này đến câu hỏi khác; tại sao tôi lại hỏi Cassiopaeans câu hỏi này chứ không phải những câu hỏi khác, và nhiều thứ khác. Nói tóm lại, để viết Con Sóng, tôi sẽ phải viết về cuộc đời tôi.
Để bạn có chút khái niệm về những gì tôi phải đối mặt với: Tôi viết gần 4.000 email trong năm 2000, đấy là tôi không trả lời tất cả các email tôi nhận được. Tính ra trung bình khoảng 11 email mỗi ngày. Rất thường xuyên, những email đó là cho những người cũng đang đi tìm kiếm và có câu hỏi cần giải đáp. Chúng đòi hỏi những câu trả lời dài và chi tiết. Trong năm 2001, tôi viết 11.226 email.
Ngày 26/4, tôi hỏi nhóm nhỏ những người bạn internet của tôi - khoảng hơn mười người – xem họ có muốn trò chuyện với những người mới không. Khi đó tôi bị tràn ngập bởi email nhiều đến mức tôi hầu như dùng hết thời gian để viết trả lời, và lặp lại những câu trả lời ấy cho những người khác. Nó có vẻ hiệu quả hơn nhiều nếu tôi chuyển một số những câu hỏi ấy cho những người tôi đã thư từ với ít lâu nay để họ có thể thảo luận với nhau, hoặc tôi có thể chỉ viết một câu trả lời cho một câu hỏi và gửi cho tất cả bọn họ cùng một lúc. Họ đều đồng ý đấy là một ý kiến hay, và thế là nhóm thảo luận đầu tiên của chúng tôi ra đời - nhờ vào việc xuất bản Con Sóng.
Cùng khoảng thời gian đó, phần 5 và 6 của Con Sóng được đăng. Cả dự án ấy mất nhiều thời gian hơn nhiều so với những gì tôi dự tính và tôi nhảy múa nhanh hết mức có thể để theo kịp với những “con sóng” mà tôi có vẻ như đang tạo ra. Ngày 29/4, tôi viết đoạn sau cho nhóm thảo luận mới thành lập:
Tôi vừa hoàn thành Sóng 7 hôm qua và sẽ làm từ khóa và đăng nó lên trang web trong hai giờ tới. Nó đề cập đến một số thứ chúng ta thảo luận trong mấy ngày qua… và còn nhiều nữa. Đang làm việc với Sóng 8, nhưng nghỉ một chút để cấy mấy cây cúc vạn thọ không thì tuần tới chúng sẽ lớn quá không cấy được…Như bạn có thể thấy, tôi vẫn còn có ảo tưởng là có thể làm vườn! Tôi đoán là khi đó tôi không nhận ra tôi đã bắt đầu làm vườn theo một cách khác. Đến tháng 5, nhóm thảo luận phát triển lớn đến mức chúng tôi quyết định chuyển nó sang một diễn đàn thảo luận “e-group” để dễ quản lý.
Và cứ thế. Tôi sẽ không tiếp tục viết tiếp theo mạch này nữa vì tôi đã mô tả những sự kiện xảy ra tiếp theo trong quá trình viết Con Sóng trong những tập tiếp theo (mà ban đầu được đăng trên mạng dưới dạng một loạt bài viết với cái tên Những Cuộc Phiêu lưu với Cassiopaea). Lúc này, chúng tôi chỉ bằng lòng là cuối cùng đã hoàn thành tập đầu này của Con Sóng!
Ngày 4 tháng 12 năm 2009
Chú dẫn:
- Tôi kể về sự bắt đầu của thí nghiệm của chúng tôi trong phần giới thiệu của loạt video Knowledge and Being (Tri thức và Nhân cách) có thể được xem miễn phí tại www.cassiopaea.org/knowledge_and_being và trên YouTube. (Trở lại)
- Thực ra Tom nhầm lẫn khi gọi đấy là “bộ mặt bò sát” bởi vì đó không phải là cách tôi mô tả nó. Điều duy nhất tôi có thể nói về nó là nó có vẻ như một khuôn mặt được bôi đen với những vệt trắng quanh mắt. (Trở lại)
- Thomas French, “Pháp sư trừ tà đang yêu: Một câu chuyện về những gì có thể”, Thời báo St. Petersburg (St. Petersburg, Florida, 13/2/2000) (Trở lại)
Thông báo:
Tác giả và người xuất bản những trang này tuyên bố rằng tài liệu được trình bày ở đây là kết quả của nghiên cứu và thí nghiệm của chúng tôi về Giao tiếp Siêu quang. Chúng tôi mời độc giả cùng tham gia cuộc tìm kiếm Sự Thật với chúng tôi bằng cách đọc tiếp với một tâm trí rộng mở nhưng hoài nghi. Chúng tôi không khuyến khích “chủ nghĩa sùng bái” hay “đức tin”. Chúng tôi khuyến khích sự tìm kiếm Tri Thức và Nhận Thức trong mọi lĩnh vực hoạt động như là cách tốt nhất để phân biệt giữa dối trá và sự thật. Có một điều chúng tôi có thể nói với độc giả: Chúng tôi làm việc rất nhiều, nhiều giờ mỗi ngày, và đã làm vậy trong nhiều năm, để khám phá ý nghĩa về sự tồn tại của chúng ta trên Trái Đất. Đó là tiếng gọi, là sự đeo đuổi, là công việc của chúng tôi. Chúng tôi luôn luôn tìm cách xác nhận hoặc tinh chỉnh những gì chúng tôi hiểu là có thể xảy ra hoặc có nhiều khả năng xảy ra hoặc cả hai. Chúng tôi làm vậy với hy vọng chân thành rằng tất cả nhân loại sẽ được hưởng lợi ích, nếu không phải bây giờ thì là vào một thời điểm nào đó trong một trong những tương lai có nhiều khả năng xảy ra của chúng ta.
Bản quyền © 1997-2010 Arkadiusz Jadczyk và Laura Knight-Jadczyk. Chúng tôi giữ mọi quyền lợi theo luật pháp quy định. “Cassiopaea, Cassiopaean, Cassiopaeans” là nhãn hiệu đã đăng ký của Arkadiusz Jadczyk và Laura Knight-Jadczyk.
Thư từ gửi cho Cassiopaea, Trường Tương lai Lượng tử (Quantum Future School), Ark hay Laura trở thành tài sản của Arkadiusz Jadczyk và Laura Knight-Jadczyk. Tái xuất bản hay tái phát hành nội dung của tài liệu này bị tuyệt đối cấm nếu không có sự đồng ý trước đó bằng văn bản.
Để có thêm thông tin, liên hệ với vnsott@gmail.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.