Thứ Tư, 11 tháng 11, 2009

Bóng chiều của lũ thái nhân cách

Tác giả: Kevin Barrett
Báo: The Canadian
Nguồn: Twilight of the Psychopaths

“Xã hội chúng ta đang được vận hành bởi những thằng điên nhằm những mục đích điên rồ. Tôi nghĩ rằng chúng ta đang bị điều khiển bởi những kẻ mất trí hướng đến những kết cục điên rồ và tôi nghĩ rằng tôi có thể bị bỏ vào nhà thương điên vì nói điều đó. Đấy là điều điên rồ nhất về nó.” – John Lennon từng nói, trước khi ông bị giết hại bởi một đối tượng bị điều khiển não của CIA, Mark David Chapman.


Khi Gandhi được hỏi ý kiến về nền văn minh phương Tây, ông nói rằng đó là một ý tưởng tốt. Nhưng câu nói thường được trích dẫn này có hàm ý sai lệch vì nó mặc định rằng nền văn minh là một điều tốt toàn diện.

Chúng ta vẫn được bảo con người văn minh sống một cách hòa bình và hợp tác với những người xung quanh, chia nhau làm những công việc cần thiết để mỗi người đều có thời gian rỗi để theo đuổi nghệ thuật hay nghiên cứu khoa học. Mặc dù đó là một ý tưởng đẹp đẽ, nhưng đó không phải là mô tả đúng đắn về những gì đã xảy ra trong cái gọi là những nền văn hóa tiên tiến trong 8.000 năm qua.

Nền văn minh, như chúng ta vẫn biết đến, phần lớn được tạo ra bởi những kẻ thái nhân cách. Tất cả các nền văn minh, kể cả của chúng ta, đều dựa trên chế độ nô lệ và “chiến tranh”. Nhân tiện nói thêm, từ thứ hai là một cách nói giảm nói tránh cho sự giết người hàng loạt.

Công thức hiện hành cho nền văn minh rất đơn giản:
  1. Dùng những lời dối trá và kĩ thuật tẩy não để tạo ra một cách có hệ thống một đạo quân những kẻ giết người hàng loạt được điều khiển;
  2. Dùng đạo quân đó để nô lệ hóa một số lớn người dân (tức là dành quyền kiểm soát sức lao động và thành quả lao động của họ);
  3. Dùng những thành quả tạo ra từ chế độ lao động nô lệ đó để cải thiện hơn nữa quá trình tẩy não (bằng cách sử dụng thặng dư kinh tế để trả lương cho bọn viết thuê, linh mục và nhân viên quan hệ công chúng). Rồi quay lại bước một và lặp lại quá trình.
    Những kẻ thái nhân cách đóng một vai trò vượt trội so với người bình thường trong sự phát triển của nền văn minh bởi vì chúng có khả năng tự nhiên để lừa dối, giết người, làm tổn thương và nói chung gây đau khổ cho những người khác mà không cảm thấy chút hối hận nào. Người phát minh ra nền văn minh - thủ lĩnh bộ tộc đầu tiên tẩy não thành công một đạo quân những kẻ giết người hàng loạt được điều khiển - hầu như chắc chắn là một kẻ thái nhân cách di truyền. Bắt đầu từ khám phá to lớn ấy, những kẻ thái nhân cách hưởng một lợi thế đáng kể so với những người khác trong cuộc đấu tranh giành quyền lực trong hệ thống thứ bậc của nền văn minh - đặc biệt là hệ thống thứ bậc trong quân đội.

    Các tổ chức quân sự được tạo ra đặc biệt phù hợp cho những kẻ giết người thái nhân cách. Khoảng 5% nam giới, những kẻ không cảm thấy hối lỗi về việc giết người, là những quân nhân tốt nhất. Và 95% còn lại, những người cực kì miễn cưỡng giết người, là những quân nhân tồi tệ - trừ phi họ bị tẩy não với những kĩ thuật hiện đại tinh vi để biến họ (hi vọng là tạm thời) thành những kẻ thái nhân cách về mặt chức năng.

    Trong cuốn On Killing (Về Sự Giết Chóc), trung tá Dave Grossman đã viết lại lịch sử quân sự, làm nổi bật những gì các phiên bản lịch sử khác che giấu: Thực tế là khoa học quân sự quan tâm đến chiến lược và công nghệ ít hơn là đến việc làm thế nào để vượt qua sự miễn cưỡng bản năng trong con người về việc giết hại đồng loại. Cuộc cách mạng đích thực trong quân sự không phải là việc Donald Rumsfeld quyết định chuyển hướng sang công nghệ cao vào năm 2001 mà là khám phá của chuẩn tướng S.L.A Marshall trong thập kỉ 1940 rằng chỉ khoảng 15-20% các chiến binh trong Thế chiến thứ II sử dụng vũ khí của họ trong chiến đấu: “Những người (80-85%) không sử dụng vũ khí này cũng không bỏ chạy hay ẩn trốn (trong nhiều trường hợp họ sẵn sàng trải qua những nguy hiểm lớn lao để cứu bạn đồng ngũ, lấy đạn dược hay nhắn tin), nhưng họ nhất định không bắn vào quân địch, ngay cả khi đối phương xung phong nhiều lần” (Grossman, trang 4).

    Khám phá và những nghiên cứu tiếp sau của Marshall chứng minh rằng trong tất cả các cuộc chiến tranh trước đó, một thiểu số rất nhỏ các chiến binh - số 5% những kẻ thái nhân cách bẩm sinh, và có thể thêm một vài những kẻ bắt chước điên rồ tạm thời - thực hiện hầu như tất cả việc giết chóc. Những người bình thường chỉ làm theo cho có và nếu có thể thì tránh không lấy mạng kẻ địch, ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải từ bỏ mạng sống của chính họ. Suy ra là: Chiến tranh là sự giết người hàng loạt được chính thức hóa, thực hiện bởi những kẻ thái nhân cách lên trên những người còn lại. (Điều này không tốt chút nào cho quỹ gen của nhân loại!)

    Công trình của Marshall mang đến một cuộc cách mạng trong khoa học quân sự. Trong quá khứ, tất cả mọi người tin rằng việc người lính sẵn sàng giết đối phương cho đất nước của họ là bình thường và anh hùng, ngược lại những người từ chối chiến đấu là không bình thường và hèn nhát. Sự thật là người lính “bình thường” ấy chỉ là từ số 5% thái nhân cách. Phần đa số những người thực sự bình thường thà chết chứ không chiến đấu.

    Hệ quả của nó, đáng sợ đến mức ngay cả những người như Marshall và Grossman cũng không nhận thức hết được, là chuẩn mực cho hành vi của các chiến binh trong cuộc chiến được đặt ra bởi những kẻ thái nhân cách. Điều này cũng có nghĩa rằng những kẻ thái nhân cách nắm quyền kiểm soát các tổ chức quân sự. Tồi tệ hơn nữa, nó có nghĩa rằng những kẻ thái nhân cách kiểm soát nhận thức của xã hội về vấn đề quân sự. Rõ ràng là những kẻ thái nhân cách có một quyền lực to lớn trong một xã hội bề ngoài có vẻ như bình thường.

    Làm thế nào mà thế được? Trong cuốn Political Ponerology (Tà Ác Học Trong Chính Trị), Andrew Lobaczewski giải thích rằng những kẻ thái nhân cách lâm sàng hưởng lợi thế ngay cả trong các cuộc đấu tranh không bạo lực để trèo lên các bậc thang trong hệ thống đẳng cấp xã hội. Bởi vì chúng có thể nói dối mà không hối hận (và cũng không có các dấu hiệu căng thẳng sinh lí có thể đo được bởi các xét nghiệm phát hiện nói dối), những kẻ thái nhân cách luôn có thể nói bất cứ điều gì cần thiết để đạt được cái chúng muốn. Ví dụ tại tòa án, những kẻ thái nhân cách có thể tuôn ra những lời dối trá cực kì trơ tráo với một thái độ thản nhiên, trong khi đối thủ bình thường về mặt tâm lí của chúng bị hạn chế bởi khuynh hướng tình cảm là phải giữ ít nhất cũng gần đúng với sự thật. Quá thường xuyên quan tòa hay bồi thẩm nghĩ rằng sự thật phải nằm đâu đó ở giữa và rồi đưa ra những phán xét có lợi cho kẻ thái nhân cách. Điều xảy ra với các quan tòa và bồi thẩm cũng xảy ra với những người có trách nhiệm quyết định ai được thăng chức và ai không trong hệ thống thứ bậc của các công ty, quân đội hay chính phủ. Kết quả tất yếu là tất cả các hệ thống thứ bậc đều có những kẻ thái nhân cách tập trung ở trên đỉnh.

    Những người theo cái gọi là học thuyết âm mưu, một số trong số họ đáng bị nhận cái ý nghĩa miệt thị của thuật ngữ bị lạm dụng nhiều này, thường tưởng tượng rằng các tổ chức hội kín của người Do Thái, giáo sĩ dòng Tên, chủ ngân hàng, cộng sản, nhóm Bilderberg, Hồi giáo cực đoan, Thiên Chúa giáo, v.v… đang bí mật kiểm soát lịch sử, thực hiện các hành vi đê tiện và đe dọa giành quyền kiểm soát thế giới. Là một nhà “lí thuyết âm mưu” hàng đầu theo như Wikipedia, tôi cảm thấy mình hoàn toàn có tư cách để đưa ra một học thuyết âm mưu không chính thống mà, giống như các học thuyết âm mưu không chính thống về vụ 11/9, vừa đơn giản mà lại chính xác hơn là những gì mọi người vẫn nghĩ: Âm mưu duy nhất có ý nghĩa quan trọng là âm mưu của những kẻ thái nhân cách chống lại phần còn lại của loài người.

    Phía sau vẻ bề ngoài điên rồ của lịch sử đương đại là sự điên rồ thực sự của những kẻ thái nhân cách đang đấu tranh để bảo tồn quyền lực không cân xứng của chúng. Và cùng với việc cái quyền lực ấy ngày càng bị đe dọa, những kẻ thái nhân cách ngày càng trở nên tuyệt vọng. Chúng ta đang chứng kiến sự cực thịnh của thế giới bên trên - một tổ chức tội phạm hay một số tổ chức tội phạm đan xen lẫn nhau ẩn núp ở bên trên xã hội và luật pháp thông thường, cũng giống như thế giới ngầm tội phạm ẩn núp ở bên dưới xã hội. Trong vụ 11/9 và các cuộc chiến tranh từ vụ 11/9, chúng ta thấy cố gắng tuyệt vọng cuối cùng để thâu tóm quyền lực hay “trò chơi hồi kết” của các băng đảng buôn ma túy và ám sát tổng thống của CIA; các băng đảng rửa tiền của bọn chủ ngân hàng quốc tế và những tay sát thủ của chúng, cả về kinh tế và các mặt khác; các nhà thầu quân sự và tướng lĩnh tham nhũng; những kẻ làm thịt công ty và những ô dù chính trị của chúng; những kẻ chuyên tẩy não và xâm hại tâm thần gọi một cách đẹp đẽ là chuyên gia chiến tranh tâm lí và chuyên gia quan hệ công chúng – nói một cách ngắn gọn, toàn bộ băng nhóm bệnh hoạn của những kẻ những kẻ có thể được chứng nhận là thái nhân cách đang điều khiển cái gọi là nền văn minh của chúng ta. Và chúng đang khiếp đảm. Chính là nỗi kinh hoàng về việc đánh mất quyền kiểm soát của chúng được chúng đổ lên chúng ta bằng cách cho nổ tung tòa Tháp Đôi và gây ra sự kinh hoàng trong công chúng Mỹ.

    Tại sao thể chế bệnh hoạn sợ là nó đang mất quyền kiểm soát? Bởi vì nó bị đe dọa bởi sự lan rộng của tri thức. Nỗi sợ lớn nhất của bất cứ kẻ thái nhân cách nào là bị phát hiện ra. Như là George H. W. Bush đã nói với nhà báo Sarah McClendon, tháng 12 năm 1992, “Nếu mọi người biết chúng tôi đã làm gì thì họ sẽ đuổi chúng tôi xuống đường và làm thịt chúng tôi.” Với những tường thuật rằng một trong những tội ác của Bush là đã từng tham gia vào các bữa tiệc nơi mà mại dâm trẻ em bị hãm hiếp hay lạm dụng, tuyên bố của hắn với McClendon cần được tiếp nhận một cách nghiêm túc.

    Những kẻ thái nhân cách sống và biết rằng chúng hoàn toàn khác với những người khác. Chúng nhanh chóng học cách che giấu sự thiếu hụt khả năng đồng cảm của chúng, và đồng thời nghiên cứu kĩ càng những cảm xúc của người khác để tạo ra cái vỏ bình thường trong khi chúng nhẫn tâm thi hành thủ đoạn với họ.

    Ngày nay, nhờ những công nghệ thông tin mới, chúng ta đang tiến dần đến việc lột mặt nạ của bọn thái nhân cách và xây dựng một nền văn minh của, do và vì những con người bình thường - một nền văn minh không có chiến tranh, một nền văn minh dựa trên sự thật, một nền văn minh trong đó một thiểu số thánh thiện, thay vì thiểu số ma quỉ, sẽ nắm giữ các vị trí quyền lực. Chúng ta đã có tri thức cần thiết để chẩn đoán các cá nhân thái nhân cách và ngăn chúng khỏi các vị trí quyền lực. Chúng ta có tri thức cần thiết để tháo bỏ các tổ chức trong đó những kẻ thái nhân cách đặc biệt phát triển – quân đội, các cơ quan tình báo, các tập đoàn lớn, và các tổ chức hội kín. Chúng ta chỉ cần lan truyền tri thức này và quyết tâm thực hiện nó càng rộng càng tốt.

    Trên hết, chúng ta cần cho công chúng biết cách thức những kẻ thái nhân cách đồng hóa và làm hư hỏng những người bình thường. Một phương thức để chúng làm điều đó là bằng cách thi triển thủ đoạn để tạo ra sự hổ thẹn và chối bỏ - những cảm xúc ngoại lai với những kẻ thái nhân cách nhưng phổ biến và dễ dàng tạo ra trong người bình thường.

    Thử xem các băng nhóm và các tổ chức hội kín (phường hội của bọn thái nhân cách đã ngụy trang) tuyển thành viên mới thế nào. Một số băng nhóm tội phạm và giáo phái thờ Satan đòi hỏi các ứng cử viên trước khi gia nhập phải thực hiện một vụ giết người để “kiếm vạch trên quân hàm”. Tổ chức Đầu Lâu và Xương Chéo (Skull and Bones), một tổ chức hội kín từ trường đại học Yale vẫn cung cấp cho CIA các nhân viên buôn ma túy, chuyên gia tẩy não, kẻ lạm dụng trẻ em và sát thủ chuyên nghiệp, đòi hỏi những kẻ mới gia nhập phải nằm trần truồng trong một quan tài, thủ dâm trước mặt các thành viên cũ và đồng thời kể lại toàn bộ lịch sử tình dục của mình. Bằng cách bắt buộc thành viên mới phải tham gia vào các nghi lễ cực kì đáng hổ thẹn trong xã hội bình thường, phường hội của bọn thái nhân cách phá hủy nhân cách bình thường của ứng cử viên, giả sử rằng anh ta vẫn còn chút nhân cách nào, và biến cá nhân đó thành một cái bóng hư hỏng, suy đồi của những gì là anh ta trước kia - một loại thái nhân cách được chế tạo ra hoặc là thái nhân cách học nghề.

    Thủ đoạn sử dụng sự hổ thẹn này còn có lợi ích là làm cho các tổ chức của bọn thái nhân cách trở nên vô hình đối với xã hội bình thường. Mặc dù có nhiều báo cáo có thể dễ dàng tìm thấy trên các phương tiện truyền thông, các cử tri Mỹ trong năm 2004 vẫn từ chối không thấy là cả hai ứng cử viên tổng thống của hai đảng chính đã nằm trần truồng trong một cái quan tài và thủ dâm trước mặt các thành viên lâu năm hơn của tổ chức Đầu Lâu và Xương Chéo để được thu nạp vào tổ chức đó và trở thành thành viên của thế giới tội phạm bên trên. Tương tự, nhiều người Mỹ từ lâu từ chối không thấy là những thành viên diều hâu của thế giới bên trên ấy, hoạt động thông qua CIA, rõ ràng đã giết hại JFK (tổng thống Mỹ John Fitzgerald Kennedy), MLK (Martin Luther King), RFK (Robert Francis Kennedy, em trai của JFK), JFK bé (con trai của JFK), Malcolm X, Che (Che Guevara, nhà cách mạng Argentine), Allende, Wellstone, Lumumba, Aguilera và vô số những nhà lãnh đạo không phải là thái nhân cách khác. Họ từ chối không thấy sự giết chóc hàng triệu người trên khắp thế giới vẫn đang diễn ra trong cái có thể gọi là vụ thảm sát Holocaust của Mỹ. Họ từ chối không thấy bằng chứng rằng các phường hội của bọn thái nhân cách điều khiển những tổ chức quyền lực nhất ở Mỹ đang sử dụng những hình thức lạm dụng tình dục khủng khiếp nhất có thể tưởng tượng được để gây ra rối loạn đa nhân cách trong các nạn nhân trẻ em, biến chúng thành các nô lệ bị điều khiển não, và rồi sử dụng chúng để làm nhân viên vận chuyển ma túy, gái mại dâm, ứng cử viên Manchuria , và thậm chí cả phái viên ngoại giao. Và dĩ nhiên họ từ chối không thấy điều rõ như ban ngày là vụ 11/9 đã được thực hiện bởi các tay trong, và rằng hệ thống tình báo quân sự bị thống lĩnh bởi những kẻ thái nhân cách của chính đất nước của họ đứng đằng sau tất cả các vụ khủng bố lớn trong những thập kỉ gần đây.

    Tất cả những hành vi thái nhân cách ở trên đỉnh của hệ thống xã hội này là đáng hổ thẹn quá mức đối với người bình thường, đến nỗi họ phải quay đi chỗ khác, cũng giống như có những người vợ có chồng xâm hại tình dục chính con cái của họ từ chối không thấy điều đang xảy ra ngay trước mắt. Nếu như xu hướng chối bỏ sự thật nằm sâu trong tâm khảm mỗi người như dòng sông ở Ai Cập thì sự mù quáng cố ý của người dân Mỹ có thể ví như cái rãnh sâu nhất đại dương Mariana Trench.

    Nhưng nhờ sức mạnh của Internet, người dân ở khắp nơi đang bừng tỉnh. Ứng cử viên duy nhất rõ ràng không phải thái nhân cách, Ron Paul, cũng là ứng cử viên duy nhất trong cả hai đảng nhận được hỗ trợ đáng kể từ những người dân thường.

    Nếu như “lòng yêu thương” được gắn liền với cuộc cách mạng mà Ron Paul báo hiệu, đó là vì bác sĩ Paul - người bác sĩ tốt bụng, nhẹ nhàng đã từng đỡ đẻ cho hơn 4.000 trẻ sơ sinh - ngầm nhận ra rằng chính quyền là phát minh và công cụ của bọn thái nhân cách và vì thế phải được giới hạn nghiêm ngặt trong phạm vi của nó và chịu một hệ thống kiểm tra và cân bằng khắt khe, nếu không thì công cụ của những kẻ thái nhân cách, sự sợ hãi và hận thù, sẽ thay thế lòng yêu thương trong vai trò gắn kết xã hội lại với nhau.

    Sự suy giảm của chủ nghĩa quân phiệt kể từ Thế Chiến thứ II ở các nước tiên tiến, sự gia tăng số người biết đọc biết viết và công nghệ thông tin, và đòi hỏi ngày càng tăng của dân chúng cho một cuộc sống tốt hơn đang làm khiếp đảm các thể chế bệnh hoạn (những băng đảng của bọn thái nhân cách vẫn cai trị thông qua sự dối trá, sợ hãi và đe dọa từ buổi sơ khai của cái gọi là nền văn minh.)

    Kể từ khi vũ khí hạt nhân khiến chiến tranh trở nên lỗi thời, thể chế bệnh hoạn đang khiếp đảm rằng cơ chế kiểm soát xã hội ưa thích của nó - sự giết chóc hàng loạt được sùng bái hóa – đang bị mất đi. Và nếu chiến tranh là bi kịch lớn của nhân loại, cố gắng vô vọng của những kẻ cầm quyền bệnh hoạn để có một thứ thay thế cho chiến tranh - cuộc “chiến tranh chống khủng bố” mà ngày càng bị nhận rõ là giả mạo – đang trở thành một trò hề lớn.

    Thật vậy, chúng ta đang chứng kiến bóng chiều tà của lũ thái nhân cách. Việc trong lúc giãy chết, chúng có thể kéo màn đêm vĩnh cửu bao phủ lên tất cả chúng ta, hay là chúng ta chống lại chúng và sống sót để thấy buổi bình minh của một nền văn minh xứng đáng với cái tên đó, là một lựa chọn lớn trong đó tất cả chúng ta, dù nghèo hèn đến đâu, đang tham gia vào.


    Không có nhận xét nào:

    Đăng nhận xét

    Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.