Bức hình chế giễu Hồi Giáo thì là tự do ngôn luận và được tung hô. Bức hình chế giễu Do Thái thì là tội bài Do Thái và bị kiểm duyệt. |
Tác giả: Harrison Koehli
Nguồn: Sott.net
Dịch bởi Dấu Hiệu Thời Đại
Trong những ngày vừa qua kể từ vụ nổ súng tại văn phòng tạp chí châm biếm Charlie Hebdo và một siêu thị Do Thái ở Paris khiến 17 người chết, nước Pháp đã chứng kiến những cuộc biểu tình lớn ủng hộ các nạn nhân và gia đình họ, cùng một khẩu hiệu nghe rất kêu những không đúng chỗ “Je suis Charlie” (Tôi là Charlie), và một loạt những lời phát biểu thù địch và những vụ tấn công chống người Hồi giáo. Người đứng đầu cảnh sát quốc gia Pháp cảnh báo “còn nhiều vụ tấn công nữa”, chính phủ thì đang đẩy mạnh một lập trường cứng rắn trong cuộc chiến tranh chống khủng bố và toàn bộ đất nước đang trong báo động đỏ. Một số người gọi đó là vụ 11 tháng 9 của Pháp. Có thể nói câu đó gần với sự thật hơn là những gì người nói muốn truyền đạt khi nhắc đến mối liên hệ ấy, nếu bạn đọc biết về những thủ phạm thực sự đằng sau vụ tấn công 11 tháng 9.
Để biết tại sao, trước hết chúng ta hãy xem xét cuộc tấn công ở Paris, các nghi phạm và những gì giới truyền thông đã cho chúng ta biết về họ.
Anh em Kouachi
Vụ tấn công bắt đầu lúc 11:30 giờ địa phương, thứ tư ngày 7 tháng 1 năm 2015, tại trụ sở tờ Charlie Hebdo ở Paris. Hai người đàn ông bịt mặt mang súng trường Kalashnikov (sau này được xác định là anh em người Pháp gốc Algeria, Cherif và Said Kouachi) xông vào buổi họp ban biên tập và bắn chết 10 nhân viên, bao gồm cả biên tập viên của tạp chí và nhiều họa sĩ.
Chúng được ghi âm lại đã nói, “Allahu akbar”, “chúng ta đã giết Charlie Hebdo”, và “chúng ta đã trả thù cho nhà tiên tri”. Các nhân chứng mô tả hành động của chúng là rất chuyên nghiệp - chúng chắc chắn đã có rất nhiều huấn luyện và kinh nghiệm chiến đấu. Một nhân chứng lúc đầu nhầm lẫn các tay súng với lực lượng tinh nhuệ chống khủng bố của Pháp:
“Họ biết chính xác những gì họ phải làm và chính xác phải bắn vào đâu. Trong khi một người canh gác và kiểm tra xem giao thông có thuận lợi không, người kia xông vào kết liễu,” anh nói.
Hai tay súng sau đó rời khỏi tòa nhà và rơi vào một cuộc đọ súng với cảnh sát ở phía bắc tòa nhà. Một tay súng bình thản xử tử một cảnh sát bị thương, Ahmed Merabet (một người Hồi giáo), trên đường phố. Mặc dù có nhiều tuyên bố và video trên mạng nói rằng video quay cảnh đó là giả mạo, nó có vẻ đúng là thật. Súng Kalashnikov không giật nhiều lắm khi bắn, và video bị rung. Hơn nữa, có vẻ như Merabet bị bắn vào lưng chứ không phải vào đầu (giải thích việc không nhìn thấy máu hay vết thương trên video).
Tiếp tục cuộc chạy trốn, các tay súng có vẻ đã trốn thoát cảnh sát sau một cuộc rượt đuổi tốc độ cao, đổi xe nhiều lần, một lần nữa với vẻ bình thản đến kỳ lạ. Ví dụ, khi cướp chiếc xe thứ hai, chúng nói với người chủ xe: “Nếu giới truyền thông hỏi anh điều gì thì nói với họ đấy là al-Qaida ở Yemen.” Không bỏ lỡ bất cứ cơ hội tự quảng cáo nào!
Cảnh sát công bố tên của ba nghi phạm: anh em nhà Kouachi và Hamyd Mourad 18 tuổi, em rể của Cherif. Hamyd Mourad sau đó tự đến trình diện cảnh sát: anh ta đang ở trong lớp học tại trường đại học vào thời điểm xảy ra vụ tấn công; điều được xác nhận bởi giáo sư và các bạn học cùng lớp. Hai anh em Kouachi thì được xác định chỉ thông qua một thẻ căn cước rơi trên chiếc xe Citroën C3 chúng bỏ lại trong khi chạy trốn. Nghe giống như vụ 11 tháng 9 vậy! Còn có tin tường thuật rằng tên tuổi của họ được lan truyền trên Facebook và Twitter đến một giờ trước khi cảnh sát công bố.
Ngày hôm sau, thứ năm, một nữ cảnh sát bị bắn chết tại Montrouge. Lúc đầu vụ này được cho là không liên quan, nhưng sau đó cảnh sát tuyên bố rằng tay súng thủ phạm biết anh em nhà Kouachi. Đây cũng được cho là cùng một tay súng mà về sau bắt con tin trong siêu thị Do Thái. Hai nghi phạm Charlie Hebdo sau đó được thấy lái xe về phía bắc qua Picardy, và họ cướp một trạm xăng.
Thứ sáu, trong một chiếc xe mới, các tay súng được thấy mang súng trường và súng phóng lựu, và chúng lại kiếm một chiếc xe khác sau khi chiếc trước hết xăng. Chúng dính vào một vụ đọ súng nữa trên đường cao tốc N2 và trốn vào một cơ sở in ấn cùng một con tin. Trong khi chúng ở đó, phóng viên BFM gọi vào điện thoại xưởng in và nói chuyện với Cherif. Hắn nói:
“Chúng tôi chỉ muốn nói rằng chúng tôi là những người bảo vệ cho nhà tiên tri và tôi, Cherif Kouachi, được gửi đến đây bởi al-Qaida tại Yemen. Và rằng tôi đã đến đó và chính Sheikh Anwar al-Awlaki là người cấp tiền cho tôi”. Hắn nói thêm rằng chuyến đi đó diễn ra trước khi Awlaki bị giết.
Trong khi đó, Ahmedi Coulibaly, kẻ có “lý lịch tội phạm dài”, bắt con tin trong một siêu thị Do Thái tại Paris. Cảnh sát tuyên bố rằng đây chính là kẻ đã bắn nữ cảnh sát ngày hôm trước. BFM cũng có cuộc trò chuyện với Coulibaly:
BFM: Anh có liên lạc với hai anh em thực hiện phi vụ ở Charlie Hebdo không?
Coulibaly: Có. Chúng tôi phối hợp các hoạt động của chúng tôi.
BFM: Anh còn liên lạc với họ không? Gần đây anh có nói chuyện với họ qua điện thoại không?
Coulibaly: Không.
BFM: Anh phối hợp với anh em nhà Kouachi bằng cách nào? Có kế hoạch cho vụ tấn công nào nữa không?
Coulibaly: Không, chúng tôi chỉ phối hợp để bắt đầu: vì vậy khi họ bắt đầu với Charlie Hebdo, tôi bắt đầu với các viên cảnh sát.
Quay lại xưởng in, các tiếng súng và tiếng nổ được nghe thấy, hai tay súng bị giết ngay tại chỗ, con tin được giải cứu và không có thương vong nào. AFP tường thuật các tay súng “chạy ra bắn vào lực lượng an ninh”, nhưng sự huấn luyện chuyên nghiệp của chúng dường như đã biến mất, do chúng không bắn trúng mục tiêu nào. Khoảng 20 phút sau, nhiều tiếng nổ được nghe thấy tại siêu thị ở Paris. Kẻ bắt con tin và bốn con tin được thuật lại là đã bị giết.
Trước khi chạm trán với cảnh sát ở siêu thị Do Thái, một con tin thuật lại đã nghe Coulibaly nói: “Tao là Amedy Coulibaly, người Mali và Hồi Giáo. Tao thuộc về Nhà nước Hồi giáo.” Cảnh sát vẫn đang truy tìm bạn gái của Coulibaly, Hayat Boumedienne (có thể đã trốn sang Syria thông qua đường Thổ Nhĩ Kỳ, theo tường thuật của AFP). Boumedienne được thuật lại là có liên lạc thường xuyên bằng điện thoại với hai người vợ của anh em nhà Kouachi. Cô cùng Coulibaly được thuật lại là đã có hơn 500 cuộc nói chuyện điện thoại với anh em nhà Koulachi.
Vậy những kẻ này là ai?
Hóa ra Cherif, một kẻ trộm cắp vặt trước khi trở thành lính thánh chiến, đã nằm trong danh sách theo dõi toàn cầu, và đã vào danh sách cấm bay của Hoa Kỳ “hàng năm trời”. Hãy xem lịch sử của hắn dưới đây (lấy từ bài báo này, đã loại bỏ những thông tin không có dẫn chứng):
2005: Cherif bị bắt vì tìm cách bay sang Syria để tham gia lực lượng nổi dậy Iraq. (Hắn nói với một nhóm làm phim tài liệu của Pháp rằng hắn đã đi theo xu hướng cực đoan do một “nhà truyền giáo Hồi Giáo bạo động”, Farid Benyettou.)
2005: Theo bộ trưởng bộ tư pháp Pháp, Christiane Taubira, một trong hai anh em có mặt ở Yemen.
2008: Cherif bị kết án về tội khủng bố vì đã chiêu mộ người để gửi cho lực lượng nổi dậy Iraq trong giai đoạn 2004 – 2006. Trong phiên tòa, thông tin được tiết lộ rằng hắn đã được huấn luyện chiến đấu với súng trường Kalashnikov. Hắn bị kết án ba năm, nhưng chỉ ở tù nửa thời gian đó.
2009: Báo Le Parisien tường thuật rằng chính quyền Pháp bắt đầu theo dõi hai anh em.
2010: Cherif bị điều tra vì dính líu vào âm mưu giải cứu một chiến binh Hồi Giáo khỏi tù, nhưng rồi được thả mà không bị kết án.
2011: Said được huấn luyện bởi Al-Qaeda ở Yemen, theo “nguồn tin” của Reuter. Việc này khiến nhà cầm quyền Pháp “tăng cường” theo dõi hai anh em. Sự theo dõi này “không mang lại điều gì nghi vấn”.
2014: Việc theo dõi hai anh em được ngừng vào tháng 7.
2014: Một nguồn tin “thân cận với cơ quan an ninh Pháp” nói với CNN rằng Cherif đi sang Syria, có lẽ là để chiến đấu trong lực lượng chống Assad, và quay về Pháp vào tháng 8. Không rõ hắn đến Syria khi nào (trước hay sau khi việc theo dõi chấm dứt?).
Một lý lịch đầy ấn tượng phải không?
Bối cảnh
Thời gian xảy ra các vụ tấn công cũng đáng chú ý, thậm chí có thể nói là đáng ngờ. Để các bạn thấy tại sao, hãy xem chuỗi sự việc sau đây và nhớ xu hướng của Mossad (và các cơ quan tình báo khác) là thực hiện các cuộc tấn công khủng bố rồi đổ tội cho người Hồi Giáo.
18/8: Một vụ tấn công tinh vi xảy ra ở Paris bởi “những kẻ trông giống như lính đặc nhiệm, mang súng trường Kalashnikov” - mà cảnh sát nghi ngờ là có “tay trong” - cướp đoàn xe của một hoàng tử Ả-rập Xê-út giấu tên số tiền là 200.000 Euro và “một số tài liệu nhạy cảm”. Không có tường thuật tiếp theo nào trên đài báo về vụ cướp này.
24/9: ISIS phát hành video quay cảnh chặt đầu con tin người Pháp, Herve Gourdel, sau một video trước đó yêu cầu chấm dứt sự tham gia của Pháp trong các cuộc không kích tại Syria.
9/11: Chính quyền Pháp trong tình trạng báo động cao sau khi có những chuyến bay không giải thích được của máy bay không người lái trên các nhà máy điện hạt nhân. Những chuyến bay bất hợp pháp này sử dụng công nghệ máy bay không người lái tối tân, bắt đầu từ tháng 10 năm ngoái và vẫn tiếp tục với báo cáo về một chuyến bay gần đây xảy ra vào ngày 3/1.
19/11: ISIS phát hành video quay cảnh các chiến binh thánh chiến người Pháp đốt hộ chiếu và kêu gọi khủng bố ở Pháp.
23/11: Thủ tướng Israel, Netanyahu, cảnh báo Pháp rằng việc Pháp công nhận Palestine là một quốc gia độc lập sẽ là một “sai lầm nghiêm trọng”.
2/12: Hạ viện quốc hội Pháp bỏ phiếu ủng hộ việc công nhận Palestine là một quốc gia độc lập.
6/12: Hollande bất ngờ gặp Putin tại Moscow, bất chấp liên minh chống Nga tại châu Âu.
20/12: Một người đàn ông Pháp sinh trưởng ở Burundi tấn công đồn cảnh sát tại Tours, la hét “Allahu Akbar” và làm bị thương ba người trước khi bị bắn chết.
22/12: Lái xe la hét “Allahu Akbar”, đâm vào người đi bộ tại năm địa điểm ở Dijon, làm bị thương 13 người.
31/12: Pháp bỏ phiếu ủng hộ Palestine là quốc gia độc lập.
5/1: Hollande kêu gọi chấm dứt các biện pháp trừng phạt Nga, một lần nữa bất chấp liên minh chống Nga.
5/1: Hoàng tử nối ngôi của Ả-rập Xê-út gặp gỡ bộ trưởng quốc phòng Pháp tại Riyadh.
5/1: ISIS lần đầu tiên tấn công một trạm gác biên giới của Ả-rập Xê-út, cho thấy bọn khủng bố có ý định mang sự hỗn loạn đến cho Ả-rập Xê-út.
6/1: Quân đội Pháp tuyên bố họ sẽ gửi một tàu sân bay đến vùng Vịnh để chống ISIS tại Iraq.
6/1: Pháp cảnh báo Palestine: Đừng nộp đơn xin gia nhập Liên Hợp Quốc.
7/1: Amchai Stein, phó biên tập kênh 1 IBA của Israel, tình cờ có mặt tại hiện trường vụ tấn công Charlie Hebdo và đăng ảnh vụ nổ súng trên Twitter.
10/1: Có công bố về một video phát hành bởi ISIS “mấy ngày trước”, trong đó có một lính thánh chiến người Pháp kêu gọi đồng bọn xé nát nước Pháp.
Thật buồn cười làm sao những tên khủng bố hèn nhát này có vẻ không bao giờ có được cái chúng muốn. Syria bị ném bom, thế là chúng giết mấy người nghĩ rằng điều đó sẽ làm dừng bàn tay hùng mạnh của Phương Tây, nhưng Phương Tây chỉ càng tức giận và vẫn tiếp tục ném bom. Ai có thể đoán trước được kết quả vô lý như vậy? Vâng, ở đây có Alan Dershowitz nói rõ ra cho chúng ta biết:
Nói một cách khác, Pháp đã không đủ cứng rắn với “khủng bố” (họ ủng hộ Palestine là quốc gia độc lập). Còn có cách nào tốt hơn một vụ khủng bố lớn để bật công tắc hoang mang của công chúng Pháp, khuấy động tinh thần chống Hồi Giáo, và thông qua đó khiến đám người Pháp ấy liên hệ từ “những tên Hồi Giáo tà ác” sang “những tên Palestine tà ác”? Theo những người như Dershowitz, gần như tất cả dân Palestine đều là khủng bố (mặc dù từ đầu chính những nhóm khủng bố Do Thái phải chịu trách nhiệm về sự thanh lọc sắc tộc tại Palestine).
Ông bạn của Dershowitz, Benjamin Netanyahu, cũng không bỏ phí chút thời gian nào trong việc khai thác vụ tấn công cho mục đích riêng, kêu gọi Phương Tây ủng hộ “cuộc chiến tranh chống khủng bố” của riêng Israel (nghĩa là cuộc chiến tranh chống Palestine), và thêm vào đó tối hậu thư kiểu mafia này: “Sự khủng bố của Hamas, Hezbollah, ISIL và Al-Qaeda sẽ không dừng lại trừ phi Phương Tây thực sự chiến đấu chống lại nó bằng hành động.” Và chắc chắn là Benjamin cùng đám bạn của hắn trong Mossad sẽ lo liệu để câu nói đó trở thành sự thật!
Nhưng Dershowitz cũng có một ý đúng. Về một mặt nào đó, Pháp là một quốc gia ủng hộ chủ nghĩa khủng bố. Cũng như Israel vậy! Suy cho cùng thì năm 2011, Pháp giúp trang bị vũ khí cho quân nổi dậy ở Libya, trong khi họ hoàn toàn không giấu giếm về lòng trung thành của họ với Al-Qaeda. Rồi một lần nữa, vào năm 2013, Pháp hỗ trợ quân nổi dậy tại Syria, những kẻ cũng không có chút quan ngại nào về lòng trung thành của họ với ISIS và Al-Qaeda. Israel thì hỗ trợ ISIS/al-Nusra ở Cao nguyên Golan bị Israel chiếm đóng.
Bạn có thể chắc rằng sự liên quan của các cơ quan tình báo Pháp với khủng bố Hồi Giáo còn đi sâu hơn thế (Xem cuốn Khủng Bố Theo Đơn Đặt Hàng (Manufactured Terror) bởi Joe Quinn và Niall Bradley để biết thêm chi tiết). Vì vậy, luôn có khả năng đây là một trường hợp phản pháo - kết quả của việc hỗ trợ khủng bố một cách sai lầm ở một bên và xung đột ý thức hệ của công chúng với khủng bố ở bên kia - nhưng thời gian nó xảy ra có vẻ có quá nhiều sự trùng hợp thuận tiện!
Vụ tấn công này có ưu điểm là đẩy các vụ tai tiếng lớn vào trang sau, như là vụ nô lệ tình dục liên quan đến Jeffrey Epstein và hoàng tử Andrew ở Anh (trong đó chính Dershowitz cũng có liên can), và đánh lạc hướng sự chú ý của công chúng. Nó cũng xảy ra sau một chuỗi dường như dài vô tận những báo cáo điều tra tiết lộ ISIS là đạo quân tay chân của Hoa Kỳ và NATO. Nó còn xảy ra trong khi Palestine sắp tham gia vào Tòa án Tội phạm Quốc tế (ICC) vào ngày 1/4. Khi đó họ có cơ hội nhỏ để đưa Benjamin và đám còn lại đến Hague vì tội ác chiến tranh.
Và làm thế nào Israel cứ liên tục “tình cờ” có mặt tại hiện trường để “ghi lại” những vụ khủng bố lớn? (Ví dụ, tại Tháp Đôi ở New York trong vụ ngày 11/9, tại sân bay Schiphol trong vụ máy bay MH17, hay Rita Katz của SITE Intelligence Group bằng cách nào đó có được video của ISIS trước khi chúng được “chính thức” công bố.)
Nói về Mossad, từ trái tim nhân từ của hắn, Netanyahoo xác nhận vào ngày 9/1 rằng hắn đã “ra lệnh cho Mossad cung cấp các quan chức Pháp mọi sự hỗ trợ cần thiết để giải quyết tình hình khủng bố đang diễn ra bên trong và xung quanh Paris”. Hắn cũng gửi một nhóm cảnh sát Israel đặc nhiệm chuyên giải quyết các tình huống “vây hãm và giải cứu”. Ông ta thật tốt bụng làm sao!
Thực tế
Vụ tấn công Charlie Hebdo thỏa mãn hầu như tất cả các đặc điểm thông thường của một vụ tấn công cờ sai: báo cáo ban đầu mâu thuẫn (2 hoặc 3 tay súng), bằng chứng rất thuận tiện (thẻ căn cước rơi trong ô tô dùng để chạy trốn), “thủ phạm” có mối liên quan trước đó với cảnh sát và giới tình báo (khiến việc gài bẫy họ rất dễ dàng), cái chết thuận tiện của thủ phạm (người chết không nói được nữa, chỉ còn chính phủ rất sẵn lòng điền vào các chỗ trống với những chi tiết sự việc theo phiên bản của họ), mâu thuẫn (hành vi chuyên nghiệp trong vụ tấn công trái ngược với cuộc đọ súng vụng về cuối cùng; nghi phạm thứ ba có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo), và dĩ nhiên là mối liên quan với giới tình báo. Dĩ nhiên tất cả những thứ đó không chứng minh đây là một vụ tấn công cờ sai. Những tay súng này có thể hành động theo ý riêng, hoặc theo ý các giáo sĩ quản lý chúng (tôi sẽ nói thêm về điểm này dưới đây). Nhưng cho dù nó là một vụ phản pháo thuận tiện hay một vụ tấn công cờ sai ác độc, kết quả là như nhau, giúp ích rất nhiều cho lợi ích của Israel và Hoa Kỳ trên toàn thế giới.
Đây là mục tiêu của Chiến dịch Gladio của NATO trong hàng thế hệ nay: Chiến lược Căng thẳng. Và nếu Sibel Edmonds nói đúng (và gần như chắc chắn là như vậy), tất cả những sự dọa dẫm về khủng bố Hồi Giáo chỉ là Kế hoạch Gladio B. Một số “tên tuổi lớn” trong mạng lưới khủng bố có liên can trực tiếp đến kế hoạch Gladio B này. Ví dụ, tờ Guardian nói như sau về Al-Qaeda ở Yemen, nhóm mà anh em nhà Kouachi được cho là thay mặt để thực hiện vụ tấn công:
Chi nhánh Yemen của al-Qaeda, al-Qaeda tại Bán đảo Ả rập (AQAP), có một hồ sơ thành tích các nỗ lực tấn công khủng bố ở Phương Tây, bao gồm âm mưu “đánh bom đồ lót” tháng 12/2009 và âm mưu đánh bom máy bay trở hàng tháng 10/2010 với chất nổ đóng trong các hộp mực máy in.
Kẻ lãnh đạo AQAP, Nasir al-Wuhayshi, là lãnh đạo cao cấp thứ hai của al-Qaeda, chỉ sau Ayman al-Zawahiri.
Trước hết, bạn có nhớ kẻ đánh bom đồ lót không? Hay vụ đánh bom hộp mực in? Vâng, kẻ lãnh đạo tối cao của chúng, Zawahiri, tình cờ là một nhân viên tình báo. Ít nhất Edmonds nói vậy:
Một nhân vật quan trọng mà tên tuổi có liên quan đến cuộc điều tra này là Ayman Al-Zawahiri, trước đây là cánh tay phải của Bin Laden và hiện nay là lãnh đạo của tổ chức Al-Qaeda. Theo Edmonds, hắn xuất hiện trong nhiều cuộc điều tra của FBI trong những năm 1990, lộ diện ở Thổ Nhĩ Kỳ, Albania, Kosovo và Azerbaijan. Việc hắn đi đến khu vực Balkan giữa những năm 1990 là có lý do vì Al-Qaeda có tham gia vào cái gọi là cuộc Chiến tranh Nam Tư, nhưng sự tham gia của hắn ở Thổ Nhĩ Kỳ và Azerbaijan đặc biệt có liên quan đến nghiên cứu này. Edmonds tuyên bố rằng hắn làm việc cho chi nhánh NATO ở Thổ Nhĩ Kỳ và cả bản thân NATO nữa trong thời gian này, và đã gặp gỡ nhiều lần với các tùy viên quân sự Mỹ tại Baku, Azerbaijan.
Và đây nữa:
Trong các cuộc phỏng vấn với tác giả Nafeez Ahmed vào đầu tháng ba, Edmonds tuyên bố rằng Ayman al-Zawahiri, hiện đang lãnh đạo al-Qaeda và là trợ lý của Bin Laden khi đó, có vô số các cuộc gặp mặt thường xuyên tại Đại sứ quán Mỹ ở Baku, Azerbaijan, với các quan chức quân sự và tình báo Mỹ từ giữa năm 1997 đến năm 2001, như một phần của chiến dịch được biết đến với cái tên “Gladio B”. Bà tuyên bố rằng Al-Zawahiri cùng nhiều thành viên khác của nhóm bin Laden được chuyên trở trên các máy bay NATO đến nhiều vùng khác nhau tại Trung Á và vùng Balkan để tham gia vào các hoạt động gây rối loạn do Lầu Năm Góc tài trợ.
Theo hai phóng viên giấu tên của tờ Sunday Times, điều này cùng những tiết lộ có liên quan đã được xác nhận bởi các quan chức cao cấp của Lầu Năm Góc và MI6 trong loạt bài phóng sự điều tra bốn phần mà lẽ ra được đăng vào năm 2008. Hai phóng viên Sunday Times mô tả việc loạt phóng sự đó bị gạt ra ngoài không có lý do dưới sức ép của một số “nhóm có lợi ích liên quan” giấu tên, mà họ cho là có liên quan đến Bộ Ngoại giao Mỹ.
Thế còn lực lượng nổi dậy Iraq mà Cherif chiêu mộ lính cho và chính hắn cũng muốn tham gia, lực lượng lãnh đạo bởi Zarqawi? Một thông điệp nội bộ từ tổng hành dinh quân đội Mỹ cho biết Chuẩn tướng Mark Kimmitt, phát ngôn viên chính của quân đội Mỹ vào thời điểm đó, kết luận rằng: “Chương trình TÂM LÝ CHIẾN Zarqawi là chiến dịch tâm lý chiến thành công nhất cho tới nay.” Hình ảnh Zarqawi được tạo ra bởi một chiến dịch tâm lý chiến.
Cho dù những người như anh em nhà Kouachi biết hay không, chúng đang làm việc cho CIA, Mossad, NATO, MI6. Và chúng đang làm tốt công việc đó. Suy cho cùng thì chúng ta thấy gì sau vụ tấn công? Các chính trị gia Pháp đang tăng cường sự dọa dẫm dân chúng. Thủ tướng Manuel Valls vừa mới “tuyên chiến” với Hồi Giáo cực đoan. Binh lính đang ở trên các đường phố Paris chuẩn bị cho cuộc tuần hành khổng lồ sắp tới, với sự có mặt của những nhân vật đáng chú ý như David Cameron, Angela Merkel, Jean-Claude Juncker (Chủ tịch Ủy ban Châu Âu), Piotr Poroshenko, Sergey Lavrov, Tổng thống Palestinian Mahmoud Abbas and Benjamin Netanyahoo.
Tội ác do thù ghét Hồi Giáo cũng đang gia tăng. Trong ngày đầu tiên, một nhà thờ Hồi Giáo bị bắn vào và tấn công bằng lựu đạn rỗng, một phòng cầu nguyện bị bắn, và một cửa hàng kebah bị nổ tung. Câu “Giết bọn Ả rập” được viết nguệch ngoạc lên một nhà thờ Hồi Giáo ở Poitiers; ở Bayonne, một học sinh trung học bị đánh đập và chiếc xe ô tô thuộc về một gia đình Hồi Giáo bị bắn.
Mọi người đang xuống đường bảo vệ câu thần chú linh thiêng “tự do ngôn luận”. Cả thế giới đang tụng kinh “Je suis Charlie”. Xin lỗi, nhưng liệu những người này có biết họ đang làm gì khi nói vậy không? Tôi nghĩ rằng họ đang xử sự một cách cực kỳ ngu ngốc. Nó cũng tương tự như bảo vệ tự do ngôn luận bằng cách nói “Tôi là Goebbels”. Tất cả bọn họ liệu đã bao giờ xem những hình vẽ châm biếm xuất bản bởi Charlie Hebdo chưa? Tìm trên Google mà xem và hãy chuẩn bị để nôn mửa: nó thô tục, mang tính xúc phạm, rất trẻ con và mang đầy hận thù. Glenn Greenwald viết rất chính xác trong bài viết gần đây của ông về chủ đề này:
Trọng tâm của hoạt động bảo vệ tự do ngôn luận luôn luôn là sự phân biệt giữa việc bảo vệ quyền được phổ biến ý tưởng X và việc đồng ý với ý tưởng X. Đây là khái niệm mà chỉ có những người đầu óc đơn giản nhất trong chúng ta mới không hiểu. Một người có thể bảo vệ quyền được bày tỏ những ý tưởng kinh tởm đồng thời cũng lên án những ý tưởng đó. Không hề có sự mâu thuẫn nào ở đây cả: Hiệp hội Tự do Dân sự Mỹ (ACLU) mạnh mẽ bảo vệ quyền của những kẻ phát-xít mới được diễu hành qua một cộng đồng đầy những người sống sót từ vụ Holocaust ở Skokie, Illinois, nhưng không tham gia vào cuộc diễu hành ấy; thay vào đó, họ lớn tiếng lên án ý tưởng lố bịch ấy trong khi bảo vệ quyền được bày tỏ nó.
Nhưng tinh thần bảo vệ tự do ngôn luận trong tuần này mạnh đến mức nó làm nảy sinh một nguyên tắc hoàn toàn mới: để bảo vệ tự do ngôn luận, mọi người không chỉ bảo vệ quyền được phổ biến ngôn luận, mà đồng tình với chính nội dung của nó...
Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi thấy một số lớn người Phương Tây tung hô những bức hình biếm họa chống Hồi Giáo - không phải vì tự do ngôn luận mà vì họ chấp nhận chính nội dung ấy. Bảo vệ tự do ngôn luận luôn luôn dễ dàng khi bạn thích nội dung của những ý tưởng ấy, hay không thuộc về nhóm người đang bị nhắm vào.
Thật vậy, điều hiển nhiên là nếu một nhà văn chuyên về nội dung chống người da đen hay chống Do Thái bị giết hại vì những ý tưởng của anh ta, sẽ không có mấy người kêu gọi xuất bản lại những nội dung rác rưởi ấy chỉ để bày tỏ tinh thần “đoàn kết” với quyền tự do ngôn luận của anh ta...
Với tất cả sự tôn trọng họa sĩ vẽ chuyện tranh Ann Telnaes, tôi không đồng ý rằng Charlie Hebdo nhắm vào tất cả mọi nhóm/tổ chức như nhau. Cũng như Bill Maher, Sam Harris và những kẻ bị ám ảnh với việc chống Hồi Giáo khác, chế giễu đạo Do Thái, người Do Thái hay Israel là việc mà họ rất hiếm khi hoặc không bao giờ làm. Nếu bị dồn đến tận nơi, họ có thể chỉ ra một vài trường hợp hiếm hoi trong đó họ thốt ra vài lời chỉ trích đạo Do Thái và người Do Thái, nhưng tuyệt đại đa số sự công kích của họ là dành cho đạo Hồi và người Hồi Giáo, chứ không phải đạo Do Thái và người Do Thái. Châm biếm, tự do ngôn luận và chủ nghĩa vô thần chỉ là những cái cớ; thông điệp chống Hồi Giáo là mục tiêu chính và là kết quả họ đạt được. Và thông điệp này - tình cảm đặc biệt với ngôn luận thô tục chống Hồi giáo này - tình cờ trùng khớp, và phối hợp rất nhịp nhàng với chính sách đối ngoại quân sự hóa và hiếu chiến của các chính phủ và nền văn hóa của họ.
Để thấy nó đúng thế nào, hãy xem xét sự thật là Charlie Hebdo - tự nhận là châm biếm tất cả các nhóm/tổ chức như nhau và bảo vệ tất cả các loại ngôn luận kinh tởm như nhau - đã đuổi việc một nhân viên của họ vào năm 2009 vì đã viết một câu mà một số người nói là bài Do Thái (người này sau đó ra tòa và dành được phán quyết chống lại tờ tạp chí vì đuổi việc nhân viên không công bằng). Nghe có giống lời tuyên bố châm biếm nhắm tới tất cả các nhóm/tổ chức như nhau không?
Vậy nên tôi tự nhủ: Tốt đấy, nước Pháp. Các người đã mắc câu và nuốt trọn cả mồi lẫn lưỡi vì một sự thao túng tình cảm công chúng thấp nhất, hèn hạ nhất có thể. Các người không chỉ trở thành những kẻ phân biệt chủng tộc chậm tiến, ủng hộ cho một âm mưu phân biệt chủng tộc cay độc và hung bạo nhất có thể; các người đã làm tất cả những điều đó trong khi vẫn nghĩ rằng các người đang bảo vệ và duy trì điều tốt và lẽ phải. Các người đã có vụ 11 tháng 9 của các người. Và các người đã phản ứng đúng như cách mà những ông chủ của các người muốn: như những thằng ngu cả tin, không suy nghĩ. Tự do ngôn luận là thế đấy!
Xem thêm:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.