Những tấm biển mang khẩu hiệu "Hòa nhập", "Tự do Ngôn luận" và "Khoan dung" |
Tác giả: Khalisah K. Stevens
Nguồn: CounterPunch
Nguồn dịch: Hiệp Sĩ Cưỡi Lừa
Sau vụ tấn công tờ báo Charlie Hebdo, khó có thể là một người Hồi Giáo và đau buồn cho các nạn nhân trước khi sự chú ý toàn cầu lại một lần nữa chuyển sang đổ lỗi cho bạn do những kẻ thủ phạm kia làm việc đó nhân danh tôn giáo của bạn.
Dưới đây là một số lý do khiến người Hồi Giáo ôn hòa kiệt sức và mệt mỏi bởi những sự kiện vừa qua.
1. Người Hồi Giáo cần phải lên án/chịu trách nhiệm về vụ giết người ngay bây giờ!
Người Hồi Giáo vẫn lên án hành động của tất cả những kẻ cực đoan bởi vì những kẻ cực đoan gây tổn thương cho người Hồi Giáo nhiều hơn bất cứ nhóm nào khác. Bạn nghĩ ai bị ảnh hưởng nhiều nhất bởi sự tồn tại của Al Qaeda, Boko Haram, hải tặc Somali và ISIS? Chủ yếu là người Hồi Giáo, sau đó là các sắc tộc thiểu số khắp vùng Trung Đông và Châu Á như người Thiên Chúa Giáo từ Mosul và người Yazidis, cuối cùng là những người dân vô tội ở phương Tây. Nếu bất cứ ai muốn ngăn chặn những kẻ cực đoan, người Hồi Giáo sẽ là NGƯỜI ĐẦU TIÊN hưởng lợi từ việc xóa sổ những nhóm đó.
Chủ nghĩa cực đoan thường nhật xảy ra trong thế giới thứ ba của chúng tôi chỉ có giá trị tin tức khi nó lan sang thế giới thứ nhất. Và khi điều đó xảy ra, giới truyền thông nhanh chóng quay lại và yêu cầu cộng đồng người Hồi Giáo xin lỗi, để chứng tỏ là chúng tôi không ủng hộ những kẻ điên khùng đang làm tổn hại chính chúng tôi
Họ quên đi một cách tiện lợi rằng cội rễ sâu sắc của chủ nghĩa cực đoan bắt nguồn từ những quyết định chính sách đối ngoại tồi tệ của những kẻ hiếu chiến ở Hoa Kỳ và Anh Quốc, hay các tàn dư của chủ nghĩa thuộc địa. Chúng tôi, những người Hồi Giáo, bị cho là phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về hành động của những kẻ cực đoan chỉ vì họ tự nhận một cách không chính xác là Hồi Giáo.
Tội liên đới, tất cả 1,6 tỷ người chúng tôi.
Phòng trường hợp bạn chưa biết, thì có tin tức mới nhất – ISIS đã và đang giết tất cả mọi người, kể cả những người Hồi Giáo vô tội. Chúng nhắm vào tờ Charlie Hebdo bởi vì tờ báo này đặc biệt ồn ào và khó chịu về Hồi Giáo, và điều đó dẫn tôi tới điểm tiếp theo:
2. Những tay súng cực đoan nhằm vào Charlie Hebdo vì chúng chống lại tự do ngôn luận.
Câu chuyện của giới truyền thông là động cơ của các tay súng khi tấn công tờ Charlie Hebdo là vì chúng chống lại tự do ngôn luận. Tấn công tự do ngôn luận là vấn đề quá rộng và mập mờ để kẻ cực đoan chống lại. Nhưng giới truyền thông đã đi theo hướng đó, bởi vì đấy là một câu chuyện đơn giản tuyệt đẹp.
Người Hồi Giáo cũng hưởng lợi từ tự do ngôn luận. Có nhiều ví dụ nơi mà người Hồi Giáo có thể hưởng lợi từ tự do ngôn luận hay các quyền dân sự khác như khi họ bị giam giữ ở sân bay hay bị đưa tới Vịnh Guantanamo hay bị từ chối tiếp cận luật sư.
Những người bị bắn ở Charlie Hebdo là vô tội và không đáng phải chết, nhưng họ cũng làm gia tăng hội chứng sợ Hồi Giáo, chủ nghĩa bài Do Thái và phân biệt chủng tộc hiện nay. Rất nhiều người thấy khó khăn khi nhìn nhận vấn đề theo cách như vậy ngay sau vụ nổ súng, song đó là sự thật.
Những người ở Charlie Hebdo không nên được coi như những người cảm tử vì tự do ngôn luận, bởi vì đó là sự sỉ nhục đối với quyền tự do ngôn luận cũng như đối với các nhà báo và các tù nhân chính trị, những người thực sự đang can đảm theo đuổi các chính quyền sẵn sàng trừng phạt nặng nề bất cứ ai phát ngôn chống lại họ. Charlie Hebdo viết và vẽ một cách thoải mái trong văn phòng của họ ở Paris, chứ không tường thuật về những tội ác chiến tranh ở thế giới thứ ba. Ngay cả ở Pháp, những châm biếm của họ cũng không động tới các vấn đề xã hội quan trọng như Jonathan Swift đề cập trong “Một đề xuất hiện đại nhất”, hay đưa ra các câu hỏi chính trị giống như nghệ sĩ châm biếm Stephen Colbert đưa ra trong “Tường Thuật của Colbert”. Trái lại, Charlie Hebdo vẽ các biểu tượng tôn giáo trong các tư thế khiêu dâm trắng trợn và vẽ biếm họa một chính khách da màu giống như một con khỉ. Làm sao có thể coi những thứ đó bắt nguồn từ động cơ cao quý về tự do ngôn luận?
Charlie Hebdo có thoải mái quyền tự do ngôn luận, nhưng tôi không nói rằng họ đứng về phía quyền tự do ngôn luận. Nếu phải nói, thì nội dung của họ gần với những phát ngôn mang tính thù ghét hơn. Châu Âu đang chuyển dần sang chính trị cánh hữu do làn sóng nhập cư từ các quốc gia bị chiến tranh tàn phá, và thay vì tạo ra đối thoại về cách xây dựng một nền tảng đa văn hóa hài hòa ở Paris hay vấn đề nhập cư có thể được giải quyết theo cách nào khác, các họa sĩ của Charlie Hebdo chú tâm vào việc tạo ra những nội dung bài Hồi Giáo và phân biệt chủng tộc. Ở nhiều nước thuộc thế giới thứ nhất, Charlie Hebdo sẽ không được xuất bản vì nội dung của nó rất hung hãn, trắng trợn, kinh tởm đúng như chủ định của họ.
3. Bạn là #JeSuisCharlie [Tôi Là Charlie] hay bạn là #JeNeSuisPasCharlie [Tôi Không Là Charlie]
Cuộc tranh luận về vụ nổ súng ở Charlie Hebdo đã chia thành hai thái cực, hoặc bạn là #JeSuisCharlie hoặc là #JeNeSuisPasCharlie. Bạn ủng hộ chúng tôi hoặc chống lại chúng tôi. Bạn ủng hộ ISIS và chống lại tự do ngôn luận hoặc bạn ủng hộ tự do ngôn luận và sợ Hồi Giáo/phân biệt chủng tộc/bài ngoại.
Vào lúc khủng hoảng, khi sự đoàn kết và hiểu biết quan trọng hơn khi nào hết, thì người ta lại bị buộc phải lựa chọn giữa việc đề cao các họa sĩ biếm họa kinh tởm, những người không đáng phải chết, và việc chống lại họ với nguy cơ bị coi là không đồng cảm với cái chết của họ.
4. Bạn có thể là #JeSuisAhmed [Tôi Là Ahmed]
#JeSuisAhmed bắt đầu trở nên phổ biến khi có tin cho biết một trong số những viên cảnh sát bị giết hại là người Hồi Giáo. Như một dòng tweet viết một cách súc tích, “Tôi không phải là Charlie, tôi là Ahmed, viên cảnh sát đã chết. Charlie nhạo báng niềm tin và văn hóa của tôi và tôi chết để bảo vệ quyền được làm điều đó của họ.” Đối với những người vẫn còn hoài nghi về việc người Hồi Giáo lên án bạo lực, họ nên nhớ rằng viên cảnh sát đầu tiên phản ứng và chết để bảo vệ Charlie là người Hồi Giáo. Đối với những người tiếp tục hoài nghi về lập trường của người Hồi Giáo về chủ nghĩa khủng bố, họ hãy nhớ việc Malala Yousefzai sống sót trước Taliban để thúc đẩy giáo dục cho các bé gái. Người Hồi Giáo lên án chủ nghĩa khủng bố bởi vì nó đi ngược lại giảng dạy của Đạo Hồi và họ thường xuyên là nạn nhân của nó, không chỉ ở phương Đông mà cả ở phương Tây. Các nhà thờ Hồi Giáo đã bị tấn công ở Pháp sau sự kiện Charlie Hebdo và một luật sư nhân quyền quốc tế hàng đầu đã bị hỏi là có ủng hộ ISIS không, chỉ vì ông ta là người Hồi Giáo.
Chủ nghĩa cực đoan tiếp tục hấp dẫn những người tinh thần không ổn định trong các cộng đồng bên lề xã hội chính vì những định kiến và sự thiếu khoan dung mà họ phải đối mặt trong cuộc sống hàng ngày ở Châu Âu và Hoa Kỳ, và những người tinh thần không ổn định ở thế giới thứ ba quay ra với chủ nghĩa cực đoan khi sự tồn tại khốn khổ dưới máy bay không người lái, sự quân sự hóa và đô hộ đẩy họ đến các biện pháp vô vọng. Sự tiến bộ trong việc chống lại chủ nghĩa khủng bố chỉ diễn ra khi chúng ta giải quyết những nguyên nhân gốc rễ, và không tấn công con người thông qua những liên hệ tôn giáo mỏng manh.
Thế nên nếu bạn gặp một người Hồi Giáo trong những tuần tiếp theo và bạn muốn nói với họ về vụ nổ súng ở Charlie Hebdo, hãy bắt đầu với giả định là họ cũng cùng phía với bạn. Nếu không, hãy để người Hồi Giáo được yên, chúng tôi đã có một cuộc chiến khó khăn bảo vệ danh tiếng của 1,6 tỷ người chúng tôi khỏi một nhúm kẻ mất trí rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.